Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1553: Hắn Không Về Được




Nói xong, hắn nhìn thấy Jindai Unsou vội vàng bước qua, mà đi sau lưng đứa con trai được vị tổ tông kia yêu thương nhất là toàn bộ thành viên thuộc phe Âm Dương sư.

Một thế lực mà gia tộc không thể xem thường.

Tuy Jindai Senaka đã chết, phe gia chủ nắm giữ quyền lực lớn nhất, song Âm Dương sư sẽ không biến mất vào lúc này.

Gần một nghìn năm, quyền lực vẫn luân chuyển giữa hai phe phái này, mọi người đều quen rồi.

Chàng trai trẻ tuổi Jindai Unsou ấy nhanh chóng đi qua, ai ngờ bỗng quay trở lại, đứng nhìn Jindai Kura đang ngồi tại chỗ:

“Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi nên được.”

Jindai Kura suy nghĩ, rồi cười nói:

“Thứ ta nên được là cái gì ngay cả ta cũng không biết, ngươi cho ta kiểu gì?”

Jindai Unsou gật đầu, tiếp tục đi đến vị trí chủ nhà trên cùng.

Jindai Kura luồn hai tay vào trong tay áo, hắn cứ có cảm giác là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào.

Nghi thức của lễ truy điệu vừa rườm rà vừa rắc rối, đám người trẻ tuổi chỉ có thể cực khổ chịu đựng.

Bắt đầu từ buổi sáng, đến khi trời nhá nhem tối mới kết thúc.

Khi mặt trời lặn, Jindai Kura là người rời đi trước tiên, ngồi khí cầu máy cấp Ất tên Vân La trở lại thành phố số 22.

Jindai Unshuu và Jindai Sora bị giữ lại và đưa đến hậu trường của nơi tổ chức lễ truy điệu.

Họ dừng lại trước một tấm màn sân khấu màu đen và đứng đó một cách cung kính.

Sau bức màn đen, có người nói khẽ:

“Jindai Unshuu, ngươi có bằng lòng tạm thời thay thế vị trí quản lý của Jindai Seisho không?”

Jindai Unshuu cúi đầu:

“Tuy quản lý Seisho bị kẻ xấu bắt đi nhưng tôi tin hắn nhất định sẽ trở lại, gia chủ, vị trí này vẫn nên để lại cho hắn thì hơn.”

Đằng sau bức màn, mấy quản lý còn lại cũng thấp giọng nói:

“Đúng đấy thưa gia chủ, chúng ta hoàn toàn có thẻ dùng lợi thế chính trị để trao đổi quản lý Seisho. Quyền phân phối khoáng sản chúng ta giành được từ tay Khán thị mấy năm trước bây giờ trả lại cho họ là được.”

Nhưng gia chủ lại nói rằng:

“Lần này khác, hắn không về được.”

Giọng nói của gia chủ già nua mà vững vàng, toát ra sự uy nghiêm một cách tự nhiên.

Không ai biết ông lão nghe tin từ đâu mà có thể chắc chắn Jindai Seisho không trở về được nữa.

Gia chủ nói: “Cứ quyết định thế đi, Jindai Unshuu sẽ tiếp nhận dự án và công việc của Seisho khi trước. Mặt khác, Jindai Iwaseigo, ngươi cũng lui ra đi, vị trí của ngươi chuyển giao cho Jindai Unsou.”

Sau tấm màn đen, Jindai Iwaseigo im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng:

“Đã biết ạ.”

Ngoài tấm màn, Jindai Unshuu quỳ xuống, hành đại lễ theo kiểu dogeza:

“Cảm ơn gia chủ ban ơn.”

“Đi đi, mưa gió chính trị Liên Bang, gia tộc cần những người trẻ tuổi các ngươi góp sức.”

Trên vùng đồng hoang, Ương Ương kéo tay Khánh Trần và Trương Mộng Thiên rơi vào một tòa căn cứ sản xuất.

Ương Ương hỏi với giọng tò mò:

“Đây chính là nơi mà trước kia Jindai Yunhe mang ngươi đến à?”

“Ừ.”

Khánh Trần gật đầu.

Căn cứ sản xuất này bị bỏ hoang, nhà cửa hư hại, nhân viên sản xuất đều bị đám Jindai Yunhe giết chết, sợ rằng phải đợi đến mùa xuân Liên Bang mới có thể cử người tới trồng trọt và sửa sang lại lần nữa.

Khánh Trần treo Jindai Yunhe trên tường, sau đó cùng Ương Ương và Khánh Trần đào những hài cốt đóng băng trong bùn đất ra, chôn ở vùng đồng hoang xa hơn và dựng mộ bia.

Không làm vậy thì khi Liên Bang phái người tới nhất định sẽ dọn hết ra ngoài rồi ném bừa ra vùng đất hoang đút cho sói ăn.

Ở cách đó không xa, Jindai Yunhe nói:

“Tuy ta không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán ra được đây là đâu. Thế ngươi dẫn ta đi đoạn đường này là vì muốn đưa ta cho họ tạ tội à?”

Khánh Trần nhìn hắn, cũng không nói gì cả.

Jindai Yunhe nói tiếp:

“Hay là ngươi muốn dùng những hài cốt vô tội chết thảm này để khiến ta thật lòng sám hối? Để tiện phá hủy tâm lý của ta? Đừng mơ mộng hão huyền, tâm lý của ta kiên cố lắm.”

Khánh Trần nói:

“Đừng nghĩ nhiều, ta chẳng qua là muốn ngươi đền mạng cho họ mà thôi.”

Jindai Yunhe cười khẩy:

“Có phải tiếp theo còn đến bờ hồ đoàn phim dừng chân, còn cả sơn động mà các ngươi từng ẩn nấp để chôn toàn bộ hài cốt. Nhưng ngươi có nhớ không, nếu ngươi không nấp ở một đoàn phim trong số đó thì họ cũng sẽ không phải chết.”

Khánh Trần im lặng một lúc:

“Ta không kiêng dè vấn đề này, ngươi nói đúng, họ chỉ là người bình thường, không hề mơ ước quyền lực, là ta hại chết họ. Nếu họ là một đám hám lợi đen lòng thì ta sẽ không áy náy, nhưng đối mặt với những người này, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”

“Vậy không bằng lấy cái chết tạ tội, ngươi và ta cùng chết?”

Jindai Yunhe cười điên cuồng:

“Nếu không ngươi có tư cách gì được họ tha thứ, chỉ bằng một câu xin lỗi qua loa hời hợt của ngươi ư?”

Khánh Trần nói một cách bình tĩnh:

“Khỏi cần uổng phí sức lực, ta không cưỡng từ đoạt lý. Làm việc ta có thể làm, thay đổi điều ta có thể thay đổi, sau đó nhìn về phía trước.”