Mà Jindai Seisho thì khác, tên thập thường thị này không có ý chí chiến đấu như vậy, có lẽ nhốt một tháng hắn sẽ phát điên.
Đợi đến khi Jindai Seisho bị mang đi, ảnh tử hỏi:
“Tiếp theo ngươi định làm gì? Câu lạc bộ các ngươi xây dựng ở thành phố số 22 khá thú vị đấy, phải về tiếp tục phát triển nó à?”
Khánh Trần lắc đầu:
“Nơi đó không cần ta nữa...ngài cảm thấy câu lạc bộ này thế nào?”
Ý của hắn là nếu ảnh tử đã phát hiện ra hắn đang làm gì thì nhất định đối phương cũng nhạy bén nhận ra được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cơ cấu quyền lực của Liên Bang.
Mà ảnh tử là người được lợi từ nó, chắc hẳn sẽ không để mặc Gia Trưởng Hội phát triển tiếp.
Thế nhưng ảnh tử chỉ cười, nói:
“Ta cũng không còn sống được mấy năm nữa, việc này liên quan gì đến ta đâu? Yên tâm, vì tìm ngươi nên ta mới phát hiện điều khác thường ở bên kia, nhưng những người khác không nhàn rỗi như ta, ngươi còn có một thời gian để phát triển. Trước khi mấy ông già kia phát hiện ra, mau chóng nâng cao năng lực tự bảo vệ mình đi...chẳng qua rất khó đấy.”
Ảnh tử nói khó là chỉ ông trùm của các tập đoàn sau khi phát hiện chuyện mà Gia Trưởng Hội đã làm nhất định sẽ dốc toàn lực tiêu diệt Gia Trưởng Hội, đến lúc đó có lẽ Gia Trưởng Hội sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Ảnh tử nhìn về phía Khánh Trần:
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi định đi đâu tiếp? Ngươi có biết cả tổ chức mật vụ đều đang chờ ngươi trở về không, nơi đó còn có vô số người chờ ngươi trở lại đó nắm quyền giống như hai mật vụ vừa rồi.”
Vốn dĩ Khánh Trần có thể thoát ra khỏi căn cứ A02 cũng đã khiến người ta khiếp sợ, đặc biệt hắn còn dẫn theo hơn chín trăm nhân viên tình báo.
Bây giờ, Khánh Trần lại to gan lớn mật bắt sống Jindai Yunhe và Jindai Seisho.
Một người là cao thủ cấp A nổi danh mười ba năm của tập đoàn tài Jindai, còn một ngươi là thập thường thị.
Hai ngày qua Khánh Trần không tiếp xúc với bên ngoài, cho nên hoàn toàn không biết chuyện này đã khiến toàn Liên Bang xôn xao đến mức nào.
Đó là thập thường thị đấy, là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của Liên Bang, ấy thế mà bị bắt rồi.
Khi chuyện này được lan truyền, cả tổ chức mật vụ cũng sôi trào.
Có ai lại không mong muốn mình có một ông chủ có thể nói là thánh hack game như thế cơ chứ?
Đột nhiên ảnh tử nói sang chuyện khác:
“Nhưng mà lần này thân phận ông chủ Bạch Trú của ngươi cũng coi như lộ tẩy hoàn toàn rồi.”
“Hỏng rồi.”
Khánh Trần bỗng ngẩng đầu lên nói.
“Hả? Có gì nguy hiểm à?”
Ảnh tử khó hiểu, hỏi hắn.
“Không có, không có…”
Khánh Trần nói.
Nguy hiểm thì tạm thời không có, dù sao bây giờ hắn đã trở thành dị năng giả cấp B, không cần vô số thân phận giả che giấu nữa, rất nhiều người dù biết hắn là ai cũng không làm gì được hắn cả.
Chuyện hắn đang nghĩ không phải là có gặp nguy hiểm hay không, mà là nên làm sao đối mặt với những người bị hắn lừa gạt…
Lúc trước Khánh Trần một người diễn hai vai lâu rồi, hắn còn dùng thân phận boss của Bạch Trú để khen “Khánh Trần” trong nhóm chat!
Hắn sắp sửa phải chết nhục rồi!
Và điều quan trọng nhất là chắc chắn Huyễn Vũ đã biết thân phận thật của hắn rồi, không biết đối phương đã khôi phục chưa, có chuẩn bị trả thù mình lần nữa không?
…
Thành phố số 21, Jindai Kura vẫn mặc bộ kariginu màu trắng mà hắn thường mặc, ngồi ở nơi tổ chức lễ truy điệu.
Trong lễ truy điệu, tất cả mặc âu phục màu đen khiến hắn trở nên vô cùng nổi bật.
Lúc này, một trong thập thường thị Jindai Iwaseigo đi đến trước mặt hắn, đầu tóc của ông lão này đã thưa thớt đến mức có thể thấy cả da đầu, đối phương quan sát Jindai Kura và nói thẳng:
“Cũng được cái mã ngoài đấy.”
Jindai Kura mỉm cười đáp lại:
“Cảm ơn vì lời khen.”
Jindai Iwaseigo xoay người đi về phía trước xếp hàng, mặt hắn lạnh tanh:
“Ngươi cố ý thả Từ Lâm Sâm đi, gia tộc sẽ không tha thứ dễ dàng cho chuyện này, bắt đầu từ ngày hôm nay ngươi không còn nằm trong danh sách người thụ hưởng của gia tộc nữa.”
Jindai Kura ngồi ở vị trí của mình, nụ cười trên mặt hắn không mảy may thay đổi.
Lễ truy điệu bắt đầu, đằng trước nhất của linh đường bày một bức ảnh lớn của Jindai Senaka, trong ảnh hắn hòa nhã, thân thiện, khác hẳn con người thật.
Jindai Kura cười nói với người bên cạnh:
“Ngươi nói xem vì sao lúc còn sống hắn âm trầm đáng sợ mà sau khi chết đi lại để lại một bức ảnh trông ôn hòa như thế kia? Đó chính là mặt âm dương trong truyền thuyết sao…”
Một thanh niên trẻ tuổi của gia tộc ngồi bên cạnh nghe hắn nói thế thì run bần bật, không dám nói gì cả…
Mà Jindai Kura nhìn tất cả mọi người vờ vịt diễn kịch, nhỏ giọng nói:
“Còn không bằng về thành phố số 22 uống rượu. Không biết pha lê bị rơi của nhà hàng Thiên Nga Đen tu sửa xong chưa...không đúng, có lẽ hắn đi luôn rồi, không bao giờ trở lại nữa.”