Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1551: Sao Ngươi Biết




Bấy giờ có một ám ảnh chi môn ở trong khu rừng cách đó không xa bỗng mở ra, ảnh tử đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen đi ra, hắn cười híp mắt chào hỏi Ương Ương:

“Ngươi chắc hẳn là Ương Ương nhỉ!”

Ương Ương tém lại tính cách quái đản của mình rồi đáp lại một cách đứng đắn:

“Xin chào, ảnh tử tiên sinh.”

Nàng đang suy nghĩ một vấn đề, Khánh Trần cái gì cũng tốt, chỉ có điều trưởng bối hơi nhiều quá.

Không biết về sau sẽ thường đón năm mới cùng với Kỵ Sĩ hay là trở về Khánh thị?

Ảnh tử cầm một bình trà nhỏ, đưa cho Ương Ương:

“Trong này là trà Cảnh Sơn, mỗi ngày uống khoảng ba gram, uống hết một hộp có thể tĩnh tâm, sáng mắt, xem như quà gặp mặt của ta.”

Jindai Seisho ở bên cạnh ngây người, hắn đã từng trông thấy người được mệnh danh là ảnh tử của Khánh thị này trong một cuộc đàm phán, nhưng ảnh tử của hiện tại khác xa hình tượng lạnh lùng trước kia, bây giờ trông hắn vô cùng hiền lành.

Đó là tên khốn dùng dị năng giả để trồng trà, có ai thấy được mặt hiền lành của hắn như thế bao giờ?!

Hơn nữa Jindai Seisho cũng từng điều tra về trà Cảnh Sơn, theo tính toán của bọn họ có lẽ hai dị năng giả cấp B mới có thể trồng ra một hộp trà nhỏ cỡ ấy, thế mà giờ ảnh tử nói tặng là tặng luôn.

Jindai Seisho bỗng cảm thấy hình như mình đoán sai thân phận của cô gái này rồi thì phải?

Phải là một cô gái như thế nào mới cần ảnh tử đích thân tặng quà gặp mặt?

Ương Ương nhận lấy hộp trà:

“Thế này quý trọng quá.”

Ảnh tử lắc đầu, cười nói:

“Các ngươi phối hợp rất ăn ý, thực lực của công sự mà chênh lệch là không thể làm được. Ngoài ra còn phải cảm ơn ngươi lần này đã giúp Khánh Trần nữa.”

“Cảm ơn ảnh tử tiên sinh.”

Ương Ương tính tình quái gở và hay nói tục lại cực kỳ ngoan ngoãn khi đối diện với trưởng bối.

Khi ảnh tử đến thì Khánh Trần cũng mở mắt.

Hắn từ từ đứng dậy:

“Ngươi không trách ta rời khỏi đội ngũ hành động một mình đấy chứ?”

Ảnh tử cười tủm tỉm:

“Sao lại trách ngươi được chứ. Ngươi đi đâu là quyền tự do của ngươi, Khánh thị không phải nhà tù giam giữ ngươi.”

Đúng lúc này lại có hai mật vụ của Khánh thị đi ra từ ám ảnh chi môn, bọn họ vừa trông thấy Khánh Trần là rảo bước đi tới, định nói gì đó nhưng lại ngại ảnh tử còn ở đây, không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Ảnh tử nhìn hai người họ:

“Chẳng phải các ngươi lén lút nói muốn chụp ảnh chung với hắn à, đi đi, ta cho các ngươi chụp.”

Hai mật vụ đứng yên không dám nhúc nhích, lỡ như ảnh tử nói ngược lại thì sao.

Ảnh tử tức giận lấy điện thoại ra:

“Vốn dĩ chút việc cỏn con như dẫn Jindai Seisho đi không cần hai người các ngươi đích thân đến. Giờ hai ngươi xung phong nhận việc, ta còn không biết các ngươi nghĩ gì chắc? Đi đi, trước tiên để cho ông chủ tương lai quen mặt đi.”

Nói xong, hai mật vụ kia vui vẻ đi đến chỗ Khánh Trần, mỗi người kéo một tay kẹp hắn ở giữa, cười ngu ngơ.

Điều này lại khiến Khánh Trần luống cuống.

Jindai Seisho thề, hắn chưa bao giờ trông thấy mật vụ của tổ chức mật vụ cười ngờ nghệch như thế.

Mật vụ trong trí nhớ của mọi người là những kẻ lạnh lùng, hung ác, tàn nhẫn!

Sau khi chụp xong, hai mật vụ lôi Jindai Seisho đi luôn, cả quá trình không nói một câu.

Jindai Seisho bị kéo lê trên mặt đất, hai tay đau đớn vì bị bẻ gãy, hắn khóc lóc kêu gào:

“Ta yêu cầu có đãi ngộ chính trị, các ngươi không thể đối xử với ta như thế, Khánh thị muốn phát động chiến tranh Liên Bang toàn diện đấy à?”

“Khoan đã!” Ảnh tử giơ tay lên gọi hai mật vụ lại, sau đó nhìn về phía Khánh Trần:

“Ngươi định xử trí hắn thế nào?”

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Vốn dĩ ta định dùng Jindai Yunhe để trả thù cho Khánh Mục, bây giờ ta cảm thấy có lẽ Jindai Seisho thích hợp hơn. Nhốt hắn vào chuồng lợn đi, để hắn ở đó cả đời, đừng để cho tập đoàn Jindai đổi hắn về.”

Jindai Seisho nghe đối phương nói thế thì lập tức phát điên:

“Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”

Còn ảnh tử thì bật cười:

“Như ngươi mong muốn.”

Hắn vừa dứt lời, hai mật vụ vừa lòng thỏa ý kéo Jindai Seisho đang chìm trong tuyệt vọng đi về phía ám ảnh chi môn.

Còn Jindai Yunhe, nằm trên mặt đất với cơ thể tàn phế hoàn toàn, hắn vừa ho sù sụ vừa cười nói:

“Lão già Seisho, dị năng giả Khánh Trần này ấy, e rằng địa vị của hắn trong Khánh thị cực cao, ngươi tính sai rồi, ha ha ha ngươi còn thê thảm hơn ta, ta sắp chết rồi, nhưng ngươi muốn chết cũng không chết được.”

Khánh Trần nhìn hắn:

“Sao ngươi biết ta muốn giết ngươi?”

Jindai Yunhe thở phì phò, nói:

“Ngươi sẽ không để người như ta sống trên đời, đúng không? Giao thủ bao lần rồi, chúng ta đều biết chỉ cần hai bên còn sống thì sẽ mãi là khúc mắc trong lòng…Chúng ta đều là loại người dù chỉ còn một tia hy vọng cũng phải xoay chuyển tình thế.”

Khánh Trần im lặng vài giây, Jindai Yunhe nói đúng, hắn vốn định dùng Jindai Yunhe để làm nhục tập đoàn Jindai, nhưng hắn cảm thấy để cho một kẻ như thế sống sót chưa biết chừng trong tương lai sẽ có người của Khánh thị mà hắn quản lý bị hại chết.