“Đến giờ ta vẫn còn nhớ, trong này trời tuyết lớn đó ngươi kéo ta đi, đi trên đường núi gập ghềnh kia.”
Khánh Trần từ từ nói:
“Khi đó, ta cho rằng bản thân phải chết. Sau đó ta đã đến căn cứ A02, đứng trong chuồng heo nhìn người khác vì ta mà chết, khi đó ta liền suy nghĩ, thật ra cừu hận giữa ta và ngươi cũng không lớn như vậy, mà là ta có thù với toàn bộ tập đoàn Jindai mới đúng. Yên tâm, ta sẽ có ngươi sống đến ngày tập đoàn Jindai bị hủy diệt, để cho ngươi nghiêm túc mà nhìn xem.”
Khánh Trần hơi suy nghĩ nói:
“Ta biết ngươi còn có năng lực điều động động vật, vậy nên xin lỗi, ta phải làm chút chuẩn bị mới được. Không phải là ta hận người bao nhiêu, không phải muốn tra tấn ngươi, đánh nát chân ngươi thật ra cũng không có bao nhiêu thù hận cả. Ta làm vậy...cứ xem như là đang tôn trọng tầng tầng lớp lớp át chủ bài của ngươi đi.”
Vừa dứt lời, Khánh Trần lấy súng bắn tỉa đen ra, bắn xuyên cái đùi duy nhất không có tổn thương gì của Jindai Yunhe.
Giờ đây, Jindai Yunhe chỉ còn phần thân là hoàn hảo.
Vừa nói, Khánh Trần dùng Con Rối Giật Dây khoét hai mắt Jindai Yunhe ra, dùng một túi trong suốt bọc kín con ngươi lại, chôn dưới mặt đất.
Tại nơi hoang dã, Jindai Yunhe phẫn nộ mà gầm rú khàn cả giọng, nhưng Khánh Trần cứ như một vị bác sĩ ngoại khoa, mặt không hề có cảm xúc gì.
“Giết ta! Giết ta đi!”
Jindai Yunhe giận dữ hét, chỗ hốc mắt hắn còn có vết máu chuyển động, nhìn dữ tợn lạ thường.
Khánh Trần:
“Xin lỗi, người chưa thể chết, ngươi phải cùng ta đi xin lỗi mấy người.”
Nói xong, hắn nhấc Jindai Yunhe lên, đến chỗ Jindai Seisho bất tỉnh bên trong Tàu Thâm Uyên.
Khánh Trần dùng dây thừng kéo hai người về phía Ương Ương:
“Trước khi viện binh Jindai đến, chúng ta mau chóng mang theo Tiểu Mộng Thiên rút lui thôi.”
Vừa nói, hắn vẫy tay với Tiểu Mộng Thiên trên ngọn núi phía nam, tâm trạng hết sức thoải mái.
Trương Mộng Thiên ở nơi xa xa nhìn ông chủ mình dùng dây thừng kéo lấy hai người rồi cười vô cùng rực rỡ...hình ảnh này lại tươi đẹp một cách quỷ dị.
Hành trình phương bắc, cuối cùng cũng kết thúc.
...
Mười phút sau, Jindai Unshuu mặc tây trang chậm rãi đi tới, hắn ta đào con mắt được bọc trong đôi túi kín ra, đi về hướng bắc.
“Kura ca, đã lấy được.”
…..
“Ông chủ định ngủ tới khi nào vậy.”
Trương Mộng Thiên tò mò hỏi.
Cạnh đống lửa, sau khi thoát khỏi nguy hiểm Khánh Trần ngủ say, hắn ngủ liền một mạch mười hai tiếng, Ương Ương cũng ngồi bên cạnh trông cho hắn ngủ suốt hai mười tiếng.
Ương Ương nhìn Khánh Trần:
“Cũng vài tháng rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn có thể ngủ ngon.”
“Ông chủ vất vả vậy ư?”
Trương Mộng Thiên tò mò.
“Phải.”
Ương Ương nói:
“Ông chủ của ngươi lúc nào cũng chạy đua với thời gian, luôn tính toán thời gian của mình một cách nghiêm ngặt, không ngơi được giây nào. Hắn có thể ngủ ngon một giấc thế này chứng tỏ sau khi bắt được Jindai Yunhe hắn thật sự buông bỏ được vài việc rồi.”
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Trương Mộng Thiên không kìm được lòng hiếu kỳ mà hỏi.
Ương Ương cười nói:
“Chờ ông chủ của ngươi tỉnh dậy rồi tính sau.”
Đúng lúc này Jindai Seisho ôm một bó củi tới đặt cạnh đống lửa, mặt hắn đẫm mồ hôi lạnh.
Hai cổ tay của hắn đều bị Jindai Yunhe bẻ gãy, bây giờ còn trở thành tu binh cùng với Jindai Yunhe, khi nhặt củi chỗ gãy xương cứ đau rấm rứt, cho nên chỉ có thể dùng cánh tay kẹp củi…
Tên tàn phế Jindai Yunhe nằm trên mặt đất, không làm được gì cả, còn hắn lại phải làm chân chạy vặt theo mệnh lệnh của Ương Ương…
Quá thảm.
Đường đường là một trong mười quản lý của tập đoàn Jindai, hiện giờ rơi vào kết cục như thế này, nếu tâm lý yếu ớt một chút có lẽ đã tự sát luôn rồi.
Jindai Seisho làm xong mọi việc thì tìm một nơi ngồi xuống với vẻ mặt chết lặng.
“Cho ta một ít thức ăn.”
Jindai Seisho nhìn đống lửa và nói.
Ương Ương lườm hắn:
“Nhịn đói đi.”
Nét mặt của Jindai Seisho chợt cứng đờ:
“Ngươi biết mình đang làm gì không? Đã hai ngày rồi ta không ăn cơm.”
Ương Ương:
“Một tên tù binh mà sao lắm chuyện thế hả.”
Jindai Seisho biết, Khánh Trần là thành viên tổ chức mật vụ của Khánh thị.
Hắn nói với giọng bình tĩnh:
“Ta nghe các ngươi gọi điện cho Khánh thị, Khánh chị sẽ nhanh chóng phái người tới đón ta và Jindai Yunhe đi, sau đó cung cấp cho chúng ta đãi ngộ dành cho tù binh tương ứng, giảm lỏng trong một căn biệt thự ở vùng ngoại thành, chờ đợi gia chủ của chúng ta đưa ra điều kiện trao đổi. Những điều này sẽ không thay đổi dù các ngươi có bằng lòng hay không, cho nên, làm những việc các ngươi nên làm, trút giận thì được, nhưng ngươi không thể để ta chết đói.
Ánh mắt của Ương Ương sáng rực lên:
“Ngươi cũng xem Trùm chiến tranh do Nicolas Cage thủ vai à, diễn giống y như thật ấy!”
Jindai Seisho im lặng:
“?”
Hắn bỗng cảm thấy cô gái trước mặt mình hình như có chút không bình thường? Chẳng lẽ đối phương không nghe thấy mình nói gì à?