Khánh Trần:
“Dao động cấp A thì sao?”
Ương Ương cảm nhận:
“Đỉnh thuyền, hắn ta muốn chạy!”
Một khắc sau, một nắp trên thân Tàu Thâm Uyên mở ra, bên trong có một bóng người chui ra, điên cuồng chạy về phía Nam.
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Sao Jindai Yunhe lại khó giết vậy nhỉ? Nói thật, dây là kẻ địch rắc rối nhất mà ta từng gặp sau khi xuyên qua. Nếu như người người trong tập đoàn Jindai đều như thế, vậy đúng là nhức đầu.”
Ngay lập tức, hắn nhớ lại khu cấm kỵ số 002 trong Tào Nguy, một vị cao thủ cấp C xuất thân nghèo hèn lại từ từ đứng vững trong tập đoàn Liên Bang.
Chưa đến giây phút cuối cùng thì không ngừng chiến đấu xảo trá như sói vậy.
Có lẽ những người trời sinh cỏ dại là để họ càng thêm quý trọng sinh mệnh hơn những người giàu sang phú quý khác, bởi vì để có thể đi đến bước này, thật sự quá khó khăn.
Nhưng dù nói thế nào, thì lần này Khánh Trần tuyệt đối cũng không cho Jindai Yunhe bất cứ cơ hội nào nữa.
Khánh Trần:
“Đi, bắt hắn ta lại trước.”
Ương Ương cầm tay hắn bay thẳng lên trời, một mạch truy lùng tin tức của Jindai Yunhe.
Một trước một sau truy đuổi nhau, khi Jindai Yunhe còn cần phải đối mặt với chướng ngại bên dưới thì Ương Ương và Khánh Trần trên không trung lại không có lo ngại gì .
Hai người dần dần bay đến đỉnh đầu Jindai Yunhe.
Khánh Trần nhẹ nói:
“Át chủ bài đâu, ngươi không phải là một đối thủ chỉ biết chạy trốn nhỉ.”
Một khắc sau, tại nơi hoang dã không đếm hết chim sẻ, quạ đen, kền kền, tất cả những loài chim còn sóng sót qua mùa đông dồn dập vỗ cánh, chúng quanh quẩn trên không trung tạo thành một đội ngũ.
Sau đó như viên đạn mà tăng tốc lên, khép hai cánh lại, lao về phía Khánh Trần và Ương Ương!
Khánh Trần cười nói:
“Đúng đấy, đây mới là Jindai Yunhe!”
“Có chạy hay không?”
Ương Ương nhìn bầy chim như mây đen che trời.
“Không chạy.”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
“Hôm nay phải chấm dứt mọi việc.”
Thiếu niên lấy một tờ giấy từ trong túi ra, từ từ xé thành những mảnh nhỏ.
Ngay khi bầy chim sắp nuốt chửng hắn và Ương Ương, hắn ném những mảnh giấy vụn lên trời.
Vù!
Trương Mộng Thiên đứng trên núi nơi phương xa nhìn vị ông chủ trẻ tuổi kia ném một chùm trắng lên trời, ngay sau đó, những mảnh giấy vụn như lưỡi đao, chuyển hướng va chạm bầy chim kia.
Từng mảnh từng mảng lưỡi đao xuyên qua bầy chim, lông vũ, máu thịt, xương cốt đều bị chém lên không trung, làn mây khói trắng kia cũng đã biến thành đen và đỏ!
Mây khói dâng trào!
Như cuồng phong gào thét chốn nhân gian, Tiên Nhân giáng thế!
Khánh Trần cười nói:
“Ném hắn xuống dưới, để ta xem xem hắn còn át chủ bài gì!”
Lại lần nữa thấy Ương Ương lướt về phía tầng trời thấp, vung tay ném Khánh Trần ra ngoài, rơi về phía Jindai Yunhe!
Bỗng nhiên, trong bùn đất có con chuột đồng, thỏ nhảy lên thật cao tạo thành một tấm chắn ngăn Khánh Trần lại!
Ương Ương đứng lặng lặng trên không trung nhìn, hai tay mở về phía Jindai Yunhe, sau đó đè xuống dưới cách đó không xa.
Những con chuột con thỏ nhảy lên kia, bị trọng lực đè ép lại, không thể nhảy lên nữa, trái lại, xương cốt vỡ vụn mà rơi trên mặt đất.
Jindai Yunhe chỉ cảm giác cơ thể hắn ta bỗng nhiên trở nên nặng nề, hắn ta biết mình chạy không thoát nên cố sức xoay người tiếp lấy Khánh Trần.
Lại thấy, đôi mắt của thiếu niên đang bay nghiêng nghiêng trên bầu trời, biến thành màu vàng.
Trong nháy máy, Jindai Yunhe cảm giác như có một vật gì đó đánh xuyên qua hắn ta, ngay cả mạch xung điện từ bao phủ trên cơ thể máy móc cũng không ngăn cản được.
Tứ chi máy móc mất hiệu lực.
“Đoạn đường này, ta sẽ chấm dứt.”
“Kết thúc thôi.”
Khánh Trần nhẹ nhàng nói.
Thân thể bắn bay vút qua bên cạnh Jindai Yunhe, keng một tiếng, Con Rối Giật Dây quét qua kéo Khánh Trần bay tới theo quán tính, mạnh mẽ cắt đứt các chi bên trái của Jindai Yunhe.
Jindai Yunhe mở to hai mắt, hắn ta đã không cách nào cảm nhận được ảnh hưởng của các chi máy móc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chậm rãi ngã về sau, nhìn thiếu niên mà hắn ta từng gặp thoáng qua.
“Đã lâu không gặp.”
Khánh Trần lộn vài vòng trên đất, bò người lên cười nói.
Jindai Yunhe nằm trên đất thở hổn hển, im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng:
“Tập đoàn Jindai đã biết ngươi chính là Khánh Trần, ông chủ Bạch Trú, ngươi đã bị bại lộ!”
Ungaikyo dùng những thi thể bị ám sát kia phát hiện ra người đó Khánh Trần, mà Khánh Trần cũng dùng hết dị năng Lôi điện, cho nên giờ đây, hai thân phận của hắn đã chồng lên nhau.
Khánh Trần hỏi:
“Vậy thì sao nào? Bây giờ mới phát hiện có phải có chút chậm không?”
“Các ngươi đã từng có cơ hội giết ta, hiện tại, không có nữa.”
Khánh Trần ngồi xổm bên người Jindai Yunhe, sau khi đã xác định toàn bộ tứ chi máy móc của đối phương đã bị hủy xong mới thở phào nhẹ nhõm cười nói:
“Jindai Yunhe, ngươi cũng thật khó giết đấy, vào lúc ngươi không còn sức chống đỡ nào nằm ở đây, ta lại có cảm giác không chân thật.”