Jindai Yunhe cười mỉa nói:
“Quản sự Seisho, chỉ e là người không đoán được phi thuyền lơ lửng cấp Giáp không chỉ có người của người không đâu. Ta lại sẽ ngươi lại một lúc, nhưng ngươi không cần sống đến thành phố 21, vị trí của ngươi, ta cũng nhớ thương lâu rồi. Hạm trưởng, mở thiết bị phản lực,nâng Tàu Thâm Uyên lên!”
Hạm trưởng cúi đầu nói:
“Rõ.”
...
“Ơ, lại bay lên rồi.”
Ương Ương nói:
“Sao thế nhỉ, bọn hắn thay đổi chú ý à?”
Khánh Trần:
“Không chắc lắm, có lẽ đã xảy ra chút chuyện kỳ diệu gì đấy.”
Đang lúc nói chuyện, Tàu Thâm Uyên lại lần nữa được kéo lên cao.
“Đi thôi, đi kết thúc tất cả những thứ này.”
Khánh Trần hít sâu một hơi nói.
Phạm vi mạch xung điện từ của hắn chỉ khoảng 10m, mà toàn phi thuyền phù không cấp giáp kia lại 60m, hắn không thể tác động toàn bộ Tàu Thâm Uyên được.
Mặt khác, dựa theo nguyên tắc cấu tạo của Liên Bang, chỗ động cơ đều sẽ có hệ thống khẩn cấp tự động tuần hoàn, còn có lưới chắn tản nhiệt hình tổ ong nữa, mạc xung điện từ bình thường không có cách nào đánh xuyên qua chỗ đó được.
Cho nên, hắn nhất định phải tìm đến vị trí động cơ của khoang thuyền, bật hết hỏa lực lên.
Ương Ương mang hắn lao xuống, ném hắn trên thân tàu Thâm Uyên.
Nhưng mà, lúc Khánh Trần đang chỉnh sửa nắm tay đang nắm lấy thân phi thuyền phù không thì lại bị một cơn gió làm thay đổi phương hướng.
Phần thân Tàu Thâm Uyên bóng mượt, không có các loại động cơ nào khác.
Khánh Trần lộn mấy vòng trên Tàu Thâm Uyên, sấm sét trong cơ thể hắn dùng vận tốc đều đều di chuyển lên xuống một cách quy luật, sinh ra lực điện từ mạnh, vững vàng cố định hắn trên thân phi thuyền phù không.
Lúc này, hắn giống như một khối nam châm, chậm rãi đứng dậy.
Từng bước vững vàng đi trên phi thuyền phù không.
Gió gào thét thổi qua người hắn, nhưng không có cách nào mang hắn đi.
Thiếu niên ngạo nghễ đứng yên trên thân Tàu Thâm Uyên.
Phi thuyền phù không to lớn này cứ như ‘Tọa Kỵ Cự Kình’ của hắn, còn hắn, hôm nay chính là Đồ Long giả.
Phía xa xa núi, Trương Mộng Thiên lẳng lặng nhìn cảnh này, lẩm bẩm nói:
“Ông chủ, đây chính là Kỵ Sĩ à...”
Khánh Trần chậm rãi đi đến khoang động cơ, mở động cơ khoang thuyền ra kiểm tra sửa chữa lại động cơ phanh, nắp che phủ động cơ trên khoang lập tức mở ra.
Hắn dùng Con Rối Giật Dây làm đao, làm vỡ khoang lưới phòng hộ trên động cơ.
Sau một khắc, Khánh Trần mặc cho mạch xung điện từ không ngừng hình thành trong cơ thể, điện áp cường đại biến thiên trong chớp mắt làm cho động cơ cả khoang thuyền ngừng xoay chuyển, bên trong bốc lên khói trắng.
Hắn nâng tay phải lên, Ương Ương lại lao xuống tiếp hắn đi lần nữa, sau đó hai người lẳng lặng đứng trên không trung chờ đợi Tàu Thâm Uyên mất khống chế rơi xuống.
Ầm, động cơ khoang thuyền tuôn ra tia lửa.
Mọi thứ đều đúng lúc.
“Hai người chúng ta đã tiêu diệt được một phi thuyền phù không cấp Giáp à?” Ương Ương thích thú hỏi, nói thật, dù là nàng thì nàng vẫn cảm thấy có phần không chân thật lắm.
Với thực lực của nàng cũng nhiều nhất là thay đổi phương hướng của phi thuyền phù không một chút, nhưng nó rất nhanh cũng sẽ quay về quỹ đạo cũ.
Khánh Trần:
“Những máy móc nhìn ghê gớm cũng đều do những linh kiện yếu ớt tạo thành. Vậy nên máy móc yếu ớt, nhân loại quá ỷ lại máy móc cũng không phải chuyện tốt gì. Người từng nghe câu này chưa, thiết bị điện tử càng tinh vi thì càng dễ hỏng? Nguyên do Ngũ Lăng Hoành Quang bền cũng là vì nó đơn giản.”
...
Bên trong Tàu Thâm Uyên.
Những ánh đèn màu trắng tắt rụi trong nháy mắt, ngay sau đó nguồn điện dự bị khởi động, toàn bộ khoang thuyền đều lóe lên ánh sáng đỏ của đèn báo hiệu.
“Động cơ khoang thuyền không phản hồi, động cơ khoang thuyền đã bị hỏng.”
“Khí áp thuyền mất cân bằng!”
“Tua bin động cơ chủ mất động lực!”
“Tua bin động cơ phụ mất động lực!”
Các binh sĩ gào thét:
"Thắt chặt dây an toàn chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp !"
Jindai Yunhe sửng sờ đứng tại chỗ hai giây, mọi thứ đã muộn rồi!
...
Âm thanh ầm ầm truyền đến, Tàu Thâm Uyên va chạm đồng hoang trên vùng bình nguyên, lực xung kích cực lớn, xung kích vào bùn đất như sóng biển, toàn bộ thân chiến hạm to lớn bị đứt làm hai.
Khánh Trần và Ương Ương đi xuống bên cạnh nó, 90% binh sĩ bên trong đã chết, chỉ còn 10% may mắn sống sót.
Bọn chúng cởi đai an toàn ra, cầm lấy vũ khí, chịu đựng đau đớn kịch liệt của lục phủ ngũ tạng để mai phục trong khoang thuyền.
Nhưng tất cả những dao động lực trường này đã bị Ương Ương cảm nhận được.
Ương Ương đứng ngoài thuyền, chỉ mấy chỗ cho Khánh Trần:
“Mấy chỗ này còn có người sống, dao động lực trường đều là cấp D. Có một cấp C còn sống, chắc là Jindai Seisho.”
Khánh Trần tin rằng, bắt đầu từ hôm nay sẽ một vài Liên Bang thay đổi lịch sử, chẳng hạn như trong tương lai, tất cả thành viên quan trọng của Liên Bang đều chọn ngồi giao thông công cộng trên đất liền chứ không phải máy bay...