Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1547: Động Thủ




Khánh Trần nói:

“Dù ai đến giúp đỡ thì cũng giải quyết được mối uy hiếp lớn nhất là máy bay chiến đấu rồi. Tàu Thâm Uyên bắt đầu hạ cánh, hết thảy đều nằm trong kế hoạch.”

“Vậy tức là muốn để cho nó hạ cánh rồi mới ra tay?”

Ương Ương hỏi.

“Không, ra tay ngay bây giờ.”

Khánh Trần cười nói:

“Chúng ta phải khiến nó rơi xuống đất ở độ cao có thể khống chế. Tôi tính toán rồi, nếu tàu một trăm tám mươi binh linh trên tàu Thâm Uyên đều là chiến sĩ gen cấp D, vậy thì Thâm Uyên sẽ phải mất kiểm soát và lao xuống mặt đất ở độ cao 48 mét mới có thể giết chết tất cả họ bằng một cơn chấn động, nhưng lại có thể khiến Jindai Yunhe và Jindai Seisho sống sót.”

Ương Ương nhìn Khánh Trần, đúng là một người đàn ông không bao giờ ngừng tình toán số liệu…

Thật ra, hệ sấm sét trong tay hầu hết dị năng giả đều không có được uy lực như thế, mọi người quen dùng sấm sét bổ xuống, như thế sẽ rất đẹp, đương nhiên uy lực cũng rất lớn.

Thế nhưng hệ sấm sét do Khánh Trần kiểm soát lại hoàn toàn trở thành công cụ đối kháng văn minh khoa học kỹ thuật hiện đại.

Giống như hàng chục nghìn năm trước có một con khỉ đốt lên một đống lửa, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nó, sưởi ấm cơ thể nó.

Sau đó Khánh Trần dùng một chậu nước lạnh dập tắt đống lửa này.

Một ví dụ thần kỳ.

“Đúng rồi, Tiểu Mộng Thiên đâu?”

Khánh Trần hỏi.

Ương Ương chỉ về phía ngọn núi xa xa đằng trước:

“Ta thu xếp ổn thỏa cho thằng bé rồi mới đến tìm ngươi, khi nào cuộc chiến kết thúc thì chúng ta đi đón thằng bé.”

Khánh Trần nhìn đỉnh núi phía xa, bỗng trông thấy Tiểu Mộng Thiên đứng ngẩn ngơ trên đỉnh núi.

Ương Ương nói:

“Ngươi cũng biết chiến đấu sẽ nổ ra ở đây mà, ta tìm một vị trí quan sát cao nhất cho thằng bé, để Tiểu Mộng Thiên biết ông chủ nhà mình là người như thế nào. Ngoài ra cũng phải để nó biết được ai là người phối hợp ăn ý với ngươi nhất.”

Khánh Trần:

“…”

Ngay khi Ương Ương lựa chọn địa điểm quan sát trận chiến cho Trương Mộng Thiên, cậu bé này đã trở thành nhân chứng chứng kiến cảnh tượng đã định trước sẽ được ghi lại vào lịch sử của dị năng giả, và trước đó chưa từng có dị năng giả nào thể hiện năng lực thống trị bầu trời mạnh mẽ như vậy.

Bên trong khoang thuyền, Jindai Yunhe nằm trên đất cười mỉa nói:

“Jindai Seisho, ta bỏ sức ra vì ngươi 13 năm, ngươi lại làm vậy với ta sao?”

Jindai Seisho lắc đầu một cái:

“Chẳng lẽ ngươi không dựa vào ta để đạt được quyền lực mình muốn à.”

Jindai Yunhe nhắm mắt im lặng không nói.

Lúc này, hạm trưởng đi tới bên cạnh Jindai Seisho nhỏ giọng nói:

"Quản sự, mười phút sau chúng ra sẽ cưỡng chế hạ cánh khẩn cấp, cần phải chuẩn bị gì nữa không?"

Jindai Seisho hơi suy nghĩ nói:

“Phân phát vũ khí xuống dưới, trước tiên tạo một phòng tuyến ngăn chặn trước khoang thuyền, xem xem có viện binh nào kéo đến không. Ta đã thông báo cho hạm đội phía Bắc rồi, cách đây 120 km đã có phi thuyền phù không tiếp sẵn trên không rồi...nhưng nếu vẫn không chặn lại được thì lập tức đầu hàng, giao Jindai Yunhe ra.”

“Đã hiểu.”’

Hạm trưởng nhỏ giọng nói.

Thật ra tất cả mọi người đều hiểu, Jindai Seisho đang gạt người, đối phương đã chuẩn bị đầy đủ như thế, sao có thể để bọn họ có cơ hội tạo phòng tuyến chứ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, Jindai Yunhe mở hai mắt ra gầm thét:

“Còn do dự gì nữa? Động thủ!”

Vị hạm trưởng kia bỗng nhiên ra tay, nhân lúc Jindai Seisho không chú ý mà giật điện thoại của đối phương rồi khống chế bàn phím.

Cùng lúc đó, hạm trường dùng hai tay bóp nát điện thoại.

Jindai Seisho phẫn nộ đứng dậy:

"Ngươi muốn tạo phản sao? Unshin, mau giết hắn ta!"

Một tiếng vù, tứ chi máy móc trên người Jindai Yunhe khôi phục cảm giác, Jindai Unshin vừa vọt đến trực mặt hắn ta, cảm nhận được ngực mát lạnh.

Thanh niên Jindai Unshin cúi đầu nhìn về phía ngực, nơi đó là bàn tay máy của Jindai Yunhe...

Hắn ta từ từ ngã quỵ trên mặt đất.

Jindai Seisho tan nát cõi lòng:

“Unshin!”

Đây là đứa con cuối cùng của hắn ta!

Jindai Yunhe đi đến trước mặt Jindai Seisho, bóp cổ hắn ta, cười lạnh:

“Vì để không bị đoạt xá, mà hèn nhát đến mức con đường tu hành cũng không dám đi thì dựa vào đâu mà làm quản sự của một tập đoàn?”

Vừa nói, hắn sống sờ sờ mà bẻ gãy hai tay của Jindai Seisho.

Chuyện này, chỉ trách Jindai Seisho chưa từng làm kẻ địch của Jindai Yunhe, Jindai Yunhe trước mặt hắn ta vẫn luôn hèn mọn nghe lời.

Còn nếu như là Khánh Trần, cho dù Jindai Yunhe nằm trên mặt đất không thể cục cựa cũng sẽ hủy hết tất cả những thứ có thể hủy trên người Khánh Trần, loại trừ những gì có thể hỗ trợ cho Khánh Trần.

Chỉ có kẻ địch Jindai Yunhe, mới biết được tại sao vị cao thủ cấp A có thể đi trên đoạn đường thẳng đến mây xanh này.

Là vì tàn nhẫn, xảo quyệt có nhiều nơi ẩn nấp, và dường như có những át chủ bài vĩnh viễn cũng không dùng hết.