Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1546: Nhắc Tới Lý Trường Thanh




Jindai Yunhe đanh mặt nhìn tên hầu lộng quyền này.

Đúng vậy, Jindai Seisho nói đúng, Khánh Trần chặt đứt hai tay cùng với một cái chân của hắn, hiện giờ tay chân máy móc này đều từ linh kiện điện tử tạo thành.

Một khi hắn bị Khánh Trần săn giết, vậy thì cao thủ cấp A như hắn chẳng khác nào con cá nằm trên thớt trước mặt đối phương!

Đó là lý do tại sao khi Khánh Trần đối đầu với người máy chiến tranh ở cao ốc lại không sử dụng năng lực EMP.

Vì hắn muốn để lại niềm vui bất ngờ này cho Jindai Yunhe, hắn lo lắng Jindai Yunhe sẽ cảnh giác, sơn thêm một lớp phòng ngự mạch xung điện tử cao cấp hơn.

Bởi thế Khánh Trần mới nói hắn đã giải quyết toàn bộ phần khó khăn nhất rồi, hiện gờ chỉ còn lại phần đơn giản nhất.

Khánh Trần muốn Jindai Yunhe sống sót, hắn muốn tước đoạt quyền được chết của người này.

Khánh Mục đã trải qua những gì thì Jindai Yunhe cũng phải trải qua y như thế.

Điều bất ngờ duy nhất trong kế hoạch này là Jindai Yunhe đưa cả Jindai Seisho đến trước mặt.

Cảm ơn món quà của thiên nhiên.

Trên cầu tàu, Jindai Yunhe nói với Jindai Seisho, vẻ mặt của hắn trông cực kỳ dữ tợn:

“Ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ tốt bụng để ngươi an toàn hạ cánh ư? Ta giao thủ với hắn rồi, hắn còn tàn tạo hơn ngươi tưởng tượng gấp trăm lần! Hắn nhất định sẽ khiến tàu Thâm Uyên rơi xuống từ tầng trời thấp nhất, các ngươi rơi xuống và không hề có năng lực đánh trả!”

Jindai Seisho nói một cách bình tĩnh:

“Chí ít còn hơn là rơi thẳng từ trên cao xuống. Bây giờ họ đã có thể bắt chẹt chúng ta một cách dễ dàng, song không hề ra tay, chứng tỏ họ muốn người sống. Nếu như ta sống sót có lẽ sẽ bị bắt, nhưng gia chủ nhất định sẽ dùng một cái giá thích hợp để đối ta về.”

Bởi vì Jindai Seisho là con trai của gia chủ.

Cho nên hắn thà trở thành tù bình sau khi rơi xuống chứ không muốn chết ở đây.

Còn sống là còn có hy vọng.

Jindai Yunhe nói với vẻ mặt hung ác:

“Vậy là người có thù oán với Kỵ Sĩ là ta, mà ngươi chắc chắn món lợi thế chính trị như mình sẽ không bị giết, đúng không? Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi có thể vứt bỏ ta à? Ngươi cũng đừng quên ai mới là người có thực lực mạnh nhất trên chiếc khí cầu máy này.”

“Vậy sao?”

Jindai Seisho mỉm cười, hỏi ngược lại.

Jindai Yunhe bỗng xông về phía tên hầu lộng quyền kia, thế nhưng chỉ trong nháy mắt Jindai Seisho đã ấn một nút trên điện thoại di động, cao thủ cấp A từng quang vinh vô cùng tức khắc mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Tay chân máy móc trên người hắn đều không nhạy nữa.

Jindai Yunhe phẫn nộ gào thét:

“Các ngươi dám lắp đặt chương trình an toàn trên tay chân máy của ta! Các ngươi vậy mà lại dám vi phạm Công ước Liên Bang!

Công ước Liên Bang có rất nhiều điều khoản, chẳng hạn như cấm mở rộng trí tuệ nhân tạo, cấm sử dụng năng lượng nguyên tử trong tấn công vũ trang, không được phép sử dụng hỗ trợ đường đạn trượt trí năng trong điều kiện không có chiến tranh, cấm sử dụng napalm thể rắn, cấm sử dụng đạn chứa khí độc…

Trong đó có một điều khoản khá quan trọng là không được phép cài đặt chương trình an toàn ở người máy nano và tay chân máy móc.

Nhưng hiển nhiên, những điều khoản công ước này là dành cho quân tử, tập đoàn Jindai chưa chắc đã tuân thủ.

Mà Jindai Yunhe đấu với Khánh Trần lâu như thế cũng chưa chết, bây giờ lại bị xem như con tốt thí.

Hắn biết, Jindai Seisho muốn đưa hắn cho sát thủ trên không kia, sau đó đổi lấy đãi ngộ công bằng cho tù binh, chờ tập đoàn Jindai dùng lợi thế chính trị đủ quan trọng đối mình về.

Thật ra chính Khánh Trần cũng đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu tiếp, Jindai Yunhe không dễ dàng khoanh tay chịu trói, có lẽ hắn phải giết sạch tất cả mọi người trên Thâm Uyên mới có thể bắt sống Jindai Yunhe.

Thậm chí, hắn còn phải đề phòng Jindai Yunhe tự sát.

Nhưng ai có thể ngờ được, hắn còn chưa kịp ra tay mà Jindai Seisho cũng đã giúp hắn một phen…

Mỉa mai thay.

Trên bầu trời, Ương Ương nhìn hai chiếc máy bay chiến đấu cuối cùng đang tiếp tục hỗn chiến, càng ngày càng bay xa. Nàng nhìn Khánh Trần:

“Ngươi có biết người sẽ giúp ngươi không?”

“Không biết, chắc là người của ảnh tử, hoặc là người của Lý thị.”

Khánh Trần lắc đầu.

Ương Ương nghiêng đầu:

“Lý Trường Thanh? Nàng rất xinh đẹp.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Không xác định có phải nàng hay không, có khả năng cao là ảnh tử. Hệ thống tình báo của Khánh thị chú trọng đào tạo gián điệp và nằm vùng hơn.”

Ương Ương nói với giọng tiếc hận:

“Ta cứ tưởng chỉ có mình ta chiến đấu giúp ngươi chứ, có thêm một người nữa cảm thấy không hoàn mỹ, không phải là thế giới riêng của hai người.”

Khánh Trần hỏi với giọng nghi ngờ:

“Có người giúp đỡ không phải tốt hơn à?”

Ương Ương nhìn Khánh Trần, hiện tại cho dù Khánh Trần nói gì thì vào tai nàng cũng đều giống như đang nói...chúc ngủ ngon Makka Pakka.

Chẳng biết là ăn mặc thành Teletubby nào.