Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1545: Năng Lực Phòng Ngự




Trong tàu Thâm Uyên.

"Trưởng quan, chúng ta tăng tốc rút lui sao?"

Hạm trưởng nói:

"Vậy dùng máy bay chiến đấu tiến hành chặn hắn từ xa nhé!"

Jindai Yunhe gật đầu:

"Máy bay chiến đấu đâu?"

Lúc này, trên bầu trời phía trước bỗng nhiên có một chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên làm động tác lộn nhào, bắn hai quả tên lửa vào đồng đội bên cạnh.

Trong hệ thống truyền tin, kênh máy bay chiến đấu, có người lạnh lùng nói:

"Ảnh tử tiên sinh gửi lời chào đến các vị."

"Mau hạ độ cao xuống!"

Jindai Yunhe hò hét!

Trong thế giới tự nhiên, chuỗi thức ăn đã được sắp xếp sẵn, được hình thành từ thiên nhiên tồn tại hàng trăm triệu năm, tất cả các sinh viên đều tuân theo quy tắc do thời gian lập nên cho nhau.

Mà trong thế giới phức tạp của loài người, mỗi người đều ngụy trang chính bản thân mình, ngươi rất khó biết được rốt cuộc ai là thợ săn, hay ai mới là con mồi.

Khi Jindai Yunhe kéo Khánh Trần chân trần lặn lội đi trong tuyết, hắn tuyệt đối không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay.

Và hắn cũng chẳng bao giờ ngờ được kẻ từng là con mồi dùng sự kiên trì tuyệt đối chịu đựng đến tận bây giờ, chỉ vì cuộc báo thù này.

Thiết bị phản trọng lực trên tàu Thâm Uyên đã bắt đầu giảm công suất, chiếc khí cầu máy cấp Giáp này bay nghiêng về phía mặt đất giống như mất kiểm soát.

Thế nhưng đúng lúc này, Jindai Yunhe dường như nhớ ra cái gì:

“Không được, không thể đáp xuống! Tuyệt đối không thể đáp xuống! Mở hết công suất động cơ, bay về phía căn cứ quân sự gần đây!”

Jindai Unshin nhìn Jindai Yunhe:

“Ngươi biết ngươi đang làm gì sao?”

“Ta biết rõ.”

Jindai Yunhe trả lời một cách bình tĩnh.

Jindai Unshin nói:

“Ảnh tử nằm vùng trên chiếc máy bay chiến đấu phía trước đã xâm nhập vào hệ thống tác chiến, đã có hai chiếc máy bay chiến đấu bị phá hủy, nếu hắn hạ nốt chiếc còn lại thì chúng ta sẽ thành bia ngắm trên bầu trời đấy!”

Cuộc chiến vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vậy mà tàu Thâm Uyên đã lục đục nội bộ trước.

Jindai Unshin chỉ trần nhà, nói với giọng phẫn nộ:

“Hai người trên đầu chúng ta một người là dị năng giả hệ sấm sét, một người là dị năng giả trường lực, ngươi cũng thấy hiệu quả khi hai người họ liên thủ trên không rồi đấy, máy bay không người lại không làm gì được họ, tên lửa hành trình cũng bó tay. Bây giờ không có máy bay chiến đấu với tầm bắn xa hộ tống , ở trên không chúng ta chính là cà nằm trên thớt.”

Jindai Unshin nói tiếp:

“Sau khi xuống đất, có lẽ chúng ta còn có thể dùng súng máy hạng nặng thành lập phòng tuyến, chống đỡ đến khi tiếp viện đến. Còn ở trên trời, nếu như một kẻ có thể tự mang năng lực bom EMP quái quỷ ấy đến gần tàu Thâm Uyên, tất cả chúng ta đều sẽ rơi xuống rồi chết ngạt trong cái thùng sắt này!”

Hắn phân tích không hề sai, trong tình huống kẻ địch không nhắm chuẩn, năng lực tổ hợp của Khánh Trần và Ương Ương có thể nói là bug…

Đó cũng là lý do vì sao Khánh Trần mời Ương Ương đến giúp mình.

Đúng như Jindai Kura đã nói, bảy ngày qua Khánh Trần vẫn luôn chờ đợi, chờ Jindai Yunhe bước lên khí cầu máy.

Vốn dĩ nếu hắn cố chờ thêm ba ngày nữa, khi ấy mới là lễ truy điệu của thành phố số 21.

Nhưng Jindai Seisho thực hiện kế hoạch này trước thời hạn.

Thậm chí Khánh Trần muốn cảm ơn Jindai Seisho, nếu không hắn sợ quầng thâm của hắn còn to hơn cả mặt mất.

Giờ phút này, Khánh Trần và Ương Ương ở trên không trung chính là vị trí trí mạng.

Nếu như xuống đất thì hai dị năng giả cấp B như họ thật ra không có lực uy hiếp lớn như tưởng tượng, chẳng qua hắn có thể phá hủy linh kiện điện tử một cách dễ dàng mà thôi.

Rốt cuộc trên tàu Thâm Uyên, ngoại trừ hai mươi tư người máy chiến tranh thì còn có một đội quân gồm một năm tám mươi người.

Jindai Yunhe đáp lại:

“Bây giờ toàn lực bay về phía trước mới là chính xác, khoang động cơ của khí cầu máy cấp Giáp có một lưới chắn tổ ong, nó là thiết bị phòng ngự EMP. Dù hắn có thể biến tất cả những chức năng khác thành sắt vụn thì hệ thống điều khiển hành trình tự động của khoang động cơ cũng sẽ đưa chúng ta đến căn cứ quân sự gần nhất.”

Jindai Unshin lắc đầu:

“Họ có thể bay đương nhiên cũng có thể lại gần phá hỏng phòng hộ EMP. Ta không tin ngươi không nghĩ đến điều này, vừa rồi ngươi đã bảo tàu Thâm Uyên giảm tốc độ.”

Bấy giờ, Jindai Seiso nói với giọng bình tĩnh:

“Chẳng qua là hắn bỗng nghĩ đến nếu chúng ta đáp xuống, lỡ như chúng ta không thành lập phòng tuyến mà dứt khoát chạy trốn, những người khác còn có thể sống nhưng một kẻ có mối thù không đội trời chung như hắn ắt hẳn phải chết. Đối phương có được năng lực phá hủy linh kiện điện tử, thật ra có thể khiến hắn trở thành phế vật.”

Jindai Unshin nói, giọng nghi ngờ:

“Cơ thể máy móc hắn lắp đặt chính là loại tốt nhất, có năng lực phòng ngự EMP.”

Jindai Seisho giải thích:

“Lớp sơn phủ bên ngoài tay chân máy móc quân dụng dùng để phối hợp với đặc điểm phòng ngự bom EMP, nhưng hiển nhiên uy lực của người đang ở trên kia còn lợi hại hơn bom EMP. Cho nên nếu Jindai Yunhe gặp kẻ thù này thì sẽ biến thành người tàn tật chỉ có một cái chân động đậy được thôi.”