Lúc này khu thứ chín đã kết thúc chiến đấu, đang có một vài bình dân khiêng thành viên của câu lạc bộ bị trói tay chân, rồi đi về phía chỗ cải tạo lao động.
Những bình dân này cũng học thông minh, không biết tìm được một vài ống thép dài ở đâu, sau đó treo ngược những thành viên của câu lạc bộ kia, nhìn tựa như là đang khiêng một con lợn.
Sau khi bình dân ở tòa nhà phía trước khiêng xong, họ còn tự giác chuyển ống thép cho bình dân ở tòa nhà tiếp theo.
Ngày vào buổi tối không yên tĩnh này, người bên ngoài thứ thứ chín thậm chí còn không nhận ra nơi này vừa trải qua một cuộc biến đổi.
Chưa đi được hai bước, Khánh Trần bỗng nhiên dừng lại, bởi vì Giang Mục Bắc ở phía trước không xa đang nhìn hắn bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Ha ha ha, đi nhầm đường.”
Khánh Trần quay người muốn chạy.
Nhưng mà vừa mới quay người thì đã thấy Từ Lâm Sâm chặn đường đi của hắn.
Giang Mục Bắc lạnh lùng nói:
“Che giấu ở bên cạnh hai người chúng ta lâu như vậy đều không nói ra thân phận, cố ý xem chúng ta như trò cười đúng không?”
Khánh Trần đáp lời:
“Khụ khụ, lúc ngươi ở tiệm mì ruột già hỏi ta ở đâu, ta đã giơ tay, hai lần liền!”
Giang Mục Bắc đau lòng nhức óc nói:
“Làm người đi!”
Khánh Trần trầm ngâm mất hai giây:
“Sao lại nói chuyện với Joker thế…”
Giang Mục Bắc:
“???”
Từ Lâm Sâm:
“???”
Từ Lâm Sâm chợt nhớ tới mình đã từng ở ngay trước mặt con hàng này nói sẽ để cho đối phương làm Joker …
Hắn ta bỗng nhiên nghĩ không ra, năng lực dịch dung bị người như này nắm giữ, làm sao mà nguy hiểm lại lớn như vậy!?
Khánh Trần nhìn thấy phía sau Từ Lâm Sâm bắt đầu có pháp tướng như ẩn như hiện, thì vội vàng nói:
“Chỉ đùa một chút chỉ đùa một chút thôi...Mục tiêu của Át Bích và Bạch Trú là như nhau, mọi người trăm sông đổ về một biển, cho nên hẳn là trở thành chiến hữu mới đúng chứ.”
“Có người ngấm ngầm mưu tính kế chiến hữu như vậy sao?”
Giang Mục Bắc căm giận nói:
“Chúng ta tin tưởng các ngươi như vậy, ngươi lại dám lừa gạt chúng ta đi giết Jindai Kura.”
“Ta cũng là vì cư dân khu thứ chín mà, còn có, ta muốn giết Jindai Yunhe cơ.”
Khánh Trần nghiêm túc giải thích.
Nói đến chuyện này, Từ Lâm cũng nhớ đến, lúc họ vừa mới lên đường trở về vẫn còn đoán xem, buổi tối hôm nay câu lạc bộ Nghệ Thuật đến cùng có thể thừa cơ hội này mà chiếm lấy bao nhiêu câu lạc bộ, Giang Mục Bắc đoán mười cái, hắn ta đoán hơn hai mươi cái.
Kết quả thực tế là, La Vạn Nhai làm tốt công cuộc chuẩn bị chu đáo cho buổi tối hôm nay, chỉ bằng một đêm đã diệt tổng cộng bảy mươi mốt câu lạc bộ trong khu thứ chín.
Sau đêm nay, bên trong khu thứ chín chỉ còn lại Hội Phụ Huynh.
Nhưng đúng vào lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ một số lạ: Dưới yêu cầu của Thập Thường Thị, Jindai Sora đi suốt đêm về thành phố số 22, dự tính sáu tiếng sau sẽ đến nơi.
Khánh Trần ngẩng đầu, chắc chắn tin này là do Jindai Kura gửi tới, dù sao nếu là ảnh tử hoặc Diêu Chuẩn dưới trướng hắn, thì cũng đều không cần che che giấu giấu như vậy.
Phải nói vị Jindai Kura cũng thật có năng lực, công trạng hỗ trợ xông lên vẫn chưa tính, bản thân mình gạt người đi giết hắn ta, thế mà còn không oán không giận giúp đỡ mật báo.
Có điều, Jindai Sora trở lại thánh phố số 22, điều này cũng có nghĩa rằng thời gian nhàn nhã thảnh thơi của Khánh Trần đã chấm dứt.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn phải tìm cơ hội tiếp cận Jindai Yunhe lần nữa dưới sự truy sát của tập đoàn Jindai.
Hắn không thể tiếp tục ẩn thân ở khu thứ chín, bởi vì nếu như bị Ungaikyo nhìn thấy thì sẽ đưa tới mầm tai vạ cho Hội Phụ Huynh.
Khánh Trần gọi La Vạn Nhai tới:
“Ta phải đi rồi.”
La Vạn Nhai:
“Hả?”
Khánh Trần cười nói:
“Sáu tiếng sau, tập đoàn Jindai sẽ có cách tìm thấy hành tung của ta, cho nên không thể ở lại đây liên lụy mọi người.”
“Có nguy hiểm không? Vẫn còn sáu tiếng mà, chớ đi vội chứ.”
Ương Ương hỏi.
“Có nguy hiểm, nhưng cũng ở trong kế hoạch của ta, sáu tiếng là thời gian người khác nói cho ta biết, ta không thể đánh cược nguy hiểm chắc chắn sẽ tới đúng lúc, cho nên hiện tại phải đi liền.”
Khánh Trần nói xong thì nhìn về phía La Vạn Nhai:
“Tiếp theo, ta ở trong thành phố sẽ thu hút lực chú ý của mọi người, tranh thủ thời gian cho các ngươi. Bên trong thành phố số 22 chỉ còn mỗi câu lạc bộ Long Văn là tương đối khó xử lý, nhưng có mấy vị Át Bích ở đây, chắc hẳn cũng không có gì khó khăn.”
La Vạn Nhai gật đầu:
“Ta đã tìm ra người được chọn thay thế cho Trần Dịch Đông trong câu lạc bộ Long Văn, hắn ta tên là Cao Dương, trước mắt đang hòa nhập với chúng ta.”
Giang Mục Bắc ở bên cạnh nói:
“Này, đừng sắp xếp nhiệm vụ cho tổ chức khác như vậy chứ! Các ngươi cũng quá không khách khí rồi!”