Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1531: Không Phục




Người máy chiến tranh ở rìa sân thượng bám vào tường bò lên trên, họ thấy Khánh Trần nhảy ra ngoài như thế thì cũng lần lượt nhảy ra khỏi sân thượng!

Người máy chiến tranh màu đen gắng sức vươn người giữa không trung, thế nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Khánh Trần.

“Không ổn...khai hỏa.”

Gương mặt của Jindai Yunhe trông vô cùng dữ tợn, hắn nói:

“Không để lại người sống, giết bất luận tội.”

Trên cánh tay phải của người máy chiến tranh vốn là những linh kiện ghép lại với nhau đồng loạt rụt lại phía sau, lộ ra họng pháo trong cánh tay người máy.

Nhưng đúng lúc này, tất cả người máy chiến tranh đều lơ lửng giữa không trung, không tiếp tục rơi xuống nữa, đó là cảnh tượng thách thức mọi định luật vật lý, khiến cho đầu ngắm của người máy chiến tranh đều chếch đi. Toàn bộ lựu pháo với đường kính 40 mét nằm trong tay họ đều bắn vào công trình kiến trúc đối diện tòa cao ốc!

Khánh Trần vẫn đang rơi xuống, gió rít gào bên cạnh, hắn càng ngày càng gần mặt đất hơn!

Trong bóng đêm, có một bóng người yểu điệu vụt ra, ngay khi Khánh Trần sắp rơi xuống đất thì đối phương đỡ hắn vào trong lòng ngay giữa không trung, sau đó lướt trên khoảng không thấp bay vút về phía xa, càng bay càng xa.

Jindai Yunhe ngồi yên lặng trước camera giám sát vài giây, đột nhiên hắn nổ súng bắn vỡ toàn bộ màn hình của camera giám sát.

….

Jindai Yunhe không thể nào tiếp thu được lần thất bại này.

Hắn ta thậm chí dùng chính mình làm mỗi nhử, bị gãy mất một chân mới đổi lấy cơ hội lần này, kết quả lại để đối phương chạy mất.

Ngay cả rada của phi thuyền cũng không thể xác định được đến cùng đối phương đã đi đến nơi nào.

Bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mắt hắn ta dần dần tái nhợt đi, mà chung quanh vành mắt lại đỏ lên vì tức giận, trông dữ tợn dị thường.

Jindai Yinhe cũng dần tỉnh táo lại:

“Bố trí canh phòng, một khi ta chưa chết, hắn nhất định còn trở lại.”

Đúng lúc này, Khánh Trần đang ở trên không trung bỗng nhiên nói ra:

“Theo những gì ta biết về lực trường hệ dị năng giả, nếu như khi ngươi cách ta ba trăm mét mà ta không phản kháng, thì ngươi hoàn toàn có thể khống chế lực trường bên cạnh ta từ xa. Nói cách khác, ngươi đã có thể ngăn chặn xu thế hạ xuống của ta từ sớm, mà không phải mạo hiểm giống như bây giờ, cuối cùng còn ôm lấy ta ở giữa không trung…”

Ương Ương nghiêm túc nói:

“Thế nhưng trong phim đều diễn như thế mà, như vậy thì trông cảnh tượng càng đẹp hơn!”

Khánh Trần:

“...Vào thời điểm như này đừng có đùa nghịch thêm như thế, ta cũng sắp đâm xuống đất luôn rồi!”

“Yên tâm đi, sẽ không thế đâu, chẳng phải đã đỡ được rồi à!”

Ương Ương tự tin nói.

Hai người lướt vụt qua giữa tầng trời thấp ở thành thị, cũng may tập đoàn Jindai thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm giúp họ, cho nên trên đường chỉ còn sót lại mấy người đi đường họ Takane…

Nếu không thì một màn phi hành ở trên không trung này nhất định sẽ khiến vô số người vây xem chụp ảnh.

Đến lúc đó, cảnh tượng Khánh Trần bị ôm sẽ bị người ta đăng lên mạng.

Ương Ương còn nhỏ giọng nói thầm một câu:

“Ơ, sao lại không thấy ai hết, mọi người đều đi đâu rồi?”

Khánh Trần:

“...Nhanh chóng tìm chỗ đáp xuống, chúng ta đi đường vòng qua đường cống ngầm đến khu Tam Hạ đi, bay trên trời dễ khiến người khác chú ý.”

Nghe vậy, Ương Ương có chút không cam lòng mà đáp xuống, cùng hắn tiến vào đường cống ngầm.

“Chuyện thành phố số 10 xong xuôi chưa?”

Khánh Trần hỏi.

“Xong rồi.”

Ương Ương đi theo phía sau hắn:

“Học sinh du hành khá là thuận lợi, trước mắt hạ nghị viện đã công khai hứa hẹn sẽ tăng mạnh kinh phí đầu tư cho giáo dục, để có càng nhiều trẻ em có thể yên tâm đến trường, tương lai cũng sẽ cân nhắc đặt cấp hai vào phạm trù giáo dục bắt buộc. Nhưng ta cũng đã nói với Át Bích, lịch sử thế giới bên ngoài đã chứng minh, không có đổ máu hy sinh thì không thể đổi lấy thắng lợi chân chính, muốn hiệp thương hòa bình với tập đoàn tư bản lũng đoạn, thì bản thân đã bước lên con đường không có lối về.”

Khánh Trần như có điều suy nghĩ:

“Cho nên ngươi để họ đến xem xem ta làm như thế nào? Nhưng ngươi nói như vậy thì sẽ khiến họ không phục lắm, dù sao đây cũng là sự nghiệp mà họ đã cố gắng thật lâu, lại lập tức bị phủ định như này.”

Ương Ương gật đầu:

“Yên tâm, Từ Lâm Sâm vẫn rất cởi mở, nếu như tìm thấy con đường tốt hơn thì hắn ta sẽ tham gia. Chờ khi Át Bích sáp nhập vào Bạch Trú, ta cũng không cần phải xoắn xuýt xem mình đến cùng là người của tổ chức nào.”

Khánh Trần sửng sốt một lát, thì ra Ương Ương để Từ Lâm Sâm đến là vì chuyện này…

Người khác đều phải lựa chọn giữ hoặc bỏ khi đứng trước hai tổ chức, hoặc là tham gia vào cái này, hoặc là gia nhập vào cái kia, trong hai chỉ chọn một.

Dòng suy nghĩ của Ương Ương thì lại không giống, nàng trực tiếp nghĩ cách để Át Bích sáp nhập vào Bạch Trú…

Đến lúc hai người tới khu thứ chín, thì mới trở lại mặt đất lần nữa.