Ương Ương nghiêng đầu hỏi:
“Thật sự ở trong kế hoạch sao? Thật ra hiện tại ta mang ngươi bay khỏi thành phố số 22 cũng không mất đến sáu tiếng, họ sẽ không tìm thấy ngươi.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Bộ rễ của câu lạc bộ Long Văn rắc rối phức tạp, La Vạn Nhai cần một chút thời gian. Trừ ta, các ngươi đều không có cách kéo dài thời gian hơn mười ngày mà vẫn toàn thân trở ra. Ương Ương, ngươi ở lại giúp đỡ lão La một chút, sau mười ngày, ngươi chờ ở chỗ mà ta nói với ngươi, đến lúc đó lại tụ họp.”
Ương Ương gật đầu.
Giang Mục Bắc:
“Này, đây là người của Át Bích chúng ta mà, sao ngươi có thể chỉ huy tự nhiên như thế!”
Ương Ương cười híp mắt nói:
“Chúng ta đều đã có con, tên là Jinguji Maki.”
Khánh Trần vô tội nhìn về phía cô gái bất cứ lúc nào cũng có thể phát động này:
“…”
Giang Mục Bắc:
“Các ngươi một người họ Khánh, một người họ Trần, tại sao con lại tên là Jinguji Maki, dọa ai chứ!?”
Trên thực tế, Khánh Trần đúng là đã dự đoán được Jindai Sora sẽ bị triệu hồi từ sớm.
Dù sao chuyện lớn như vậy đã không phải là việc mà Jindai Unshuu hay Jindai Kura có thể chi phối, trừ khi Jindai Sora phản bội chạy trốn, nếu không thì nàng ta nhất định phải trở về giúp đỡ bắt người.
Thế nhưng cũng không liên quan, bản thân chuyện này chính là một chuyện nằm trong kế hoạch của Khánh Trần.
Lúc này, thời gian đếm ngược để trở về chỉ còn mười ngày mười tám tiếng nữa, Khánh Trần đã trải qua lánh nạn và ám sát, ân oán giữa hắn và Jindai Yunhe cũng kết thúc.
Hắn muốn kết thúc tất cả những thứ này trước khi trở về.
Mà hắn cũng không biết làm thế nào để kết thúc tất cả.
…
Khánh Trần trở lại thành phố, chờ đợi tập đoàn Jindai bắt đầu một vòng đuổi bắt mới.
Mà mấy người Từ Lâm Sâm thì đứng ở khu thứ chín.
Vị này của Át Bích nghi ngờ nói:
“Ta vốn tìm hắn để tính sổ, tại sao lại bị hắn lừa gạt qua rồi?”
Từ khi Khánh Trần nói sang chuyện khác cho đến lúc rời đi, lực chú ý của họ đều bị đối phương nắm bắt hoàn toàn.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Giang Mục Bắc hỏi.
“Không phải còn thừa lại câu lạc bộ Long Vân sao?”
Ương Ương nói:
“Để ăn mừng ta đến thành phố số 22, hiện tại chúng ta lập tức đi tiêu diệt nó đi! Dù sao cũng đang nhàn rỗi!”
Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc nhìn nhau, đây hoàn toàn là dáng vẻ cúc cung tận tụy với Bạch Trú mà, cho dù có đánh câu lạc bộ Long Văn thì cũng không cần phải vội như vậy chứ!
La Vạn Nhai nói:
“Ương Ương, bên phía câu lạc bộ Long Văn còn có ít chuyện cần…”
Lời còn chưa nói hết thì đã thấy Ương Ương ừ một tiếng, giống như hiểu hết mọi chuyện, túm lấy Tiểu Mộng Thiên rồi đi:
“Ngươi chính là Trương Mộng Thiên đúng không, ông chủ của ngươi từng nhắc đến ngươi với ta.”
Trương Mộng Thiên sửng sốt một lúc lâu:
“Ngài là…?”
Ương Ương hòa ái dễ gần nói:
“Gọi bà chủ.”
“Hả?”
Trương Mông Thiên bối rối.
Ương Ương tiếp tục hòa ái dễ gần nói:
“Ngươi và ông chủ của ngươi ở đâu, dẫn ta đi nhìn xem nào. Ngoài ra nói cho ta biết mấy ngày nay hắn đã làm gì, nhất định phải nói chi tiết vào nhá.”
Nói xong, nàng túm lấy Trương Mộng Thiên càng chạy càng xa.
Để lại mấy người Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc vẻ mặt mờ mịt, vì sao tư tưởng của cô gái này lại lung tung như vậy...Hơn nữa, việc liên hợp giữa họ và Bạch Trú dường như không hiểu ra sao lại bắt buộc phải làm.
…
Bên ngoài thành phố số 22, một chiếc phi thuyền đang phi hành rất nhanh, Jindai Sora thì ngồi ở trong đó.
Kế hoạch ban đầu là, nàng ta sẽ ngồi xe việt dã, sáu tiếng sau sẽ đến.
Kết quả một vị Thập Thường Thị đột nhiên thay đổi hành trình, phương tiện giao thông đổi từ xa việt dã thành phi thuyền của quân đoàn Liên Bang, hành trình lập tức được rút ngắn còn một tiếng,
Jindai Sora trở về sớm hơn.
Phi thuyền màu đen đáp xuống cảng hàng không của thành phố số 22, tua bin màu lam phun ra hỏa diễm dần dần tắt.
Bên ngoài phi thuyền, một chiếc xe màu đen nhanh chóng đi tới, thả xuống một bộ thi thể.
Đó là thi thể Khánh Trần để lại ở trong quán bar lúc trước.
Jindai Sora nhíu mày:
“Vội vã như vậy?”
“Thành thật xin lỗi trưởng quan Sora.”
Một tên sĩ quan nói:
“Đây là mệnh lệnh của quản sự Jindai Seisho.”
“Đã hiểu.”
Jindai Sora gật gật đầu, ông chủ của Bạch Trú ở thế giới ngoài giết con trai Jindai Unichi của Jindai Seisho, cho nên đối phương sốt ruột báo thù, nhất định phải tìm cho ra sát thủ ở trong thành phố số 22 ngay lập tức.
Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy rằng, vị sát thủ này chính là ông chủ của Bạch Trú, nếu không thì trên đời không tìm ra thần đánh lén bằng súng bắn tỉa thứ hai lợi hại như vậy.
Jindai Sora triệu hồi Ungaikyo ra, yên lặng cắt ngực thi thể rồi hiến tế đi.
Khiến người khác bất ngờ chính là hình ảnh trong Ungaikyo kia, chỉ thấy ‘Khánh Trát Đức’ đang nằm rạp ở trên sân thượng của một tòa nhà, dùng súng bắn tỉa nhắm chuẩn vào mục tiêu không rõ mà bóp cò súng.
Tất cả những người ở bên cạnh Jindai Sora đều ngây ngẩn cả người.
Họ lại được nhìn thấy trực tiếp hiện trường ám sát!?
Sĩ quan Jindai giận dữ hét lên với điện thoại ở trong gió tuyết tại cảng hàng không:
“Nhanh, mục tiêu ở ngay mái nhà cao ốc thời đại! Nhanh chóng xác nhận xem hắn đang ám sát ai!”
Từ trước tới giờ ông chủ của Bạch Trú chưa bao giờ đánh lén thất bại, một khi bóp cò thì có nghĩa là sẽ có tử vong, việc này dường như đã thành luật sắt (2).
(2) Luật sắt: ẩn dụ cho một tín điều (điều đặt ra để tin theo) phải tuân theo và không thể thay đổi.
Chỉ là phạm vi hình ảnh mà Ungaikyo có thể nhìn thấy quá nhỏ, họ ngay cả ai bị giết cũng không biết!