“Giác quan thứ sáu.”
Từ Lâm Sâm hỏi:
“Hay là sau khi chuyện ở đây kết thúc, ngươi đi theo ta đi.”
Ông trùm Át Bích này có ý định dụ lính nhà người khác về bên mình.
Thân là cấp A, hắn biết rõ giác quan thứ sáu không phải là năng lực cảm giác của con người, mà đó là năng lực đặc biệt dần dần xuất hiện trong quá trình ý thức dung hợp với thế giới.
Nói cách khác, hiện tại Trương Mộng Thiên vẫn là người bình thường nhưng ý thức của hắn cũng đã bắt đầu dung hợp với thế giới.
Bảo Từ Lâm Sâm làm sao không động tâm cho được?
Vả lại mấy ngày nay hắn phát hát Trương Mộng Thiên cực kỳ thông minh, hơn nữa cũng có nguyên tắc, có giới hạn cuối cùng. Trong Át Bích có quá nhiều mãng phu như Giang Mục Bắc và Quách Hổ Thiền, họ đang cần kiểu người biết làm việc như Trương Mộng Thiên.
“Ngươi đi với ta đến núi Đại Tuyết phía tây nam, ta khẳng định ngươi có thể thay đổi vận mệnh của mình.”
Từ Lâm Sâm nói một cách nghiêm túc.
Trương Mộng Thiên quay đầu nhìn hắn:
“Không đi, ngươi không lợi hại như ông chủ của ta.”
Từ Lâm Sâm:
“…”
Át Bích đích thân mời một đứa bé bình thường mà còn bị từ chối?!
Không được, hắn nhất định phải nghĩ cách mang đứa trẻ này đi.
…
Trong cao ốc của khu thứ tư, Khánh Trần nhanh chóng leo lên trên thông qua lối thoát hiểm.
Nhưng khi hắn leo lên tầng mười bảy, cửa sổ chỗ hắn đi qua bỗng vỡ vụn, hai người máy chiến tranh màu đen xông lên, bóp chặt hai cánh tay của Khánh Trần.
Trong tiếng nổ vang, dường như còn xen lẫn sóng hạ âm mà thính giác của con người khó có thể nhận ra, phá hủy nội tạng của hắn.
Vũ khí sóng hạ âm với tần số thấp hơn 20Hz là trang bị hoàn mỹ của người máy chiến tranh, một vài tần số riêng biệt thậm chí có cùng tần số cộng hưởng với bộ phận cơ thể của con người, có thể khiến bộ phận bên trong cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến tử vong.
Mà người máy chiến tranh được làm từ kim loại, hoàn toàn không sợ loại sóng âm này.
Hiện nay, vũ khí sóng âm đã trở thành trang bị tiêu chuẩn cho chiến tranh trong thành thị ở Liên Bang, bước sóng dài, hơn nữa không bị chướng ngại vật cỡ lớn ngăn chặn.
Khánh Trần cực kỳ đau, hắn có át chủ bài khắc chế những cỗ máy chiến tranh này, nhưng hắn không muốn dùng ngay bây giờ!
“Cút đi!”
Khánh Trần gắng sức vung tay, ném hai người máy chiến tranh ra ngoài ô cửa sổ vỡ nát một cách tàn nhẫn.
Cánh tay của người máy chiến tranh gãy vẹo đi, họ bắn móc câu cắm vào bức tường ngoài cao ốc giữa không trung, đến khi họ có thể đứng vững trên tường thì bắt đầu tức tốc leo lên trên lần nữa.
Khánh Trần hít sâu một hơi, chịu đựng cảm giác bỏng cháy trong nội tạng, hắn cũng không ham chiến nữa mà chạy lên sân thượng.
Bên ngoài mấy con phố, Jindai Yunhe ngồi trên ghế, trước mặt hắn là camera giám sát dạng ma trận, trên màn hình hiện lên thị giác của toàn bộ người máy chiến đấu.
Đùi của Jindai Yunhe quấn băng cầm máu, hắn cứ theo dõi một cách bình tĩnh, giống như người gãy chân không phải là hắn vậy.
Thuộc hạ lại yêu cầu hắn đi bệnh viện, nhưng hắn nhất quyết phải nhìn thấy cảnh ông chủ của Bạch Trú bị bắt!
“Báo cáo điểm khác thường trên radar cho ta.”
Giọng Jindai Yunhe lạnh tanh.
“Không có phi hành khí, xe bay, khí cầu máy hay máy bay trực thăng vũ trang khác thường cất cánh ở khu vực xung quanh.”
“Xem ra không có đường lui rồi, rốt cuộc cũng bắt được ngươi.”
Jindai Yunhe cười gằn:
“Khí cầu máy và máy bay trực thăng vũ trang của đội tác chiến thứ hai, dự tính trong hai phút đến chiến trường. Tất cả người máy chiến tranh không được hỗn chiến trong tòa nhà, đi đến sân thượng chặn đánh hắn. Lần này, ngay cả nơi để chạy trốn hắn cũng không có.”
Hiện tại, trên tường bên ngoài cao ốc có khoảng mấy chục người máy chiến tranh đang leo lên trên, năng lực hành động của mỗi một người máy đều có thể sánh ngang với chiến sĩ gen cấp B!
Lần này, họ không thử phong tỏa từ trong tòa nhà nữa mà trực tiếp chạy lên tầng cao nhất, ý định phong tỏa đường lui cuối cùng của Khánh Trần.
Khánh Trần vừa chạy thục mạng trên cầu thang vừa yên lặng tính toán tốc độ của người máy chiến tranh.
Ở chỗ rẽ của mỗi đoạn cầu thang, hăn đều giẫm lên vách tường để mượn lực.
Những chỗ hắn giẫm lên mượn lực trên tường đều xuất hiện vết lún nhẹ.
“Tranh thủ thời gian cho mấy người Từ Lâm Sâm rút lui, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ…”
Khánh Trần thầm chế nhạo.
Hắn nhẩm tính thời gian.
Hắn không thể đợi thêm được nữa, nhưng bây giờ vẫn chưa đến thời gian mà hắn giao hẹn, người hắn phải đợi cũng không ở trên cao ốc!
Khánh Trần phá vỡ cửa sắt trên sân thượng, trên này không có một bóng người, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy âm thanh kim loại va chạm vào nhau phát ra khi người máy chiến tranh đang leo tường lên ở bên dưới.
Không thể đợi nữa!
Khánh Trần chạy như điên đến rìa sân thượng, đằng sau là truy binh, mà phía trước là trên không hư vô tựa như vực thẳm. Hắn giang hai tay, ra sức nhảy xuống!
Khánh Trần không đeo dù nhảy, cũng không mang diều lượn.
Cứ rơi xuống như thế này thì chẳng khác nào tự sát cả!
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….