“Phụt.”
Dù là một người trầm ổn như Từ Lâm Sâm cũng không giữ được bình tĩnh:
“Có chuyện này ư?”
“Ông chủ ngươi thấy chúng ta có thể xem như thông gia với Bạch Trú không?”
Giang Mục Bắc cau mày:
“Cho nên tối nay giúp họ hấp dẫn sự chú ý có cũng không coi như giúp không công?”
“Ngươi cũng không cần suy diễn quá mấy việc này đâu…”
Tối hôm nay, cuộc chiến đấu kịch liệt giữa hai cao thủ cấp A đã cả thành phố số 22 rối loạn, toàn bộ thành viên của ủy ban quản lý trị an PCE đều chạy đến khu thứ tư, hoàn toàn không có thời gian chú ý đến khu Hạ Tam.
“Đúng rồi, không biết họ có thể mượn cơ hội này thây tóm bao nhiêu xã đoàn? Chắc cũng được hơn mười xã đoàn ấy nhỉ?”
Giang Mục Bắc nói.
“Đừng vội suy nghĩ đến mấy việc này, chúng ta rút lui rồi nói sau.”
Từ Lân Sâm nói.
Họ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ đằng xa rồi.
Thế nhưng đúng lúc này, nắp giếng nước mưa trước mặt họ đột nhiên bị đẩy từ bên trong ra, và họ nhìn thấy Trương Mộng Thiên thò đầu ra, nói:
“Bên này!”
Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc ngớ ra, sao thằng bé này lại ở đây chờ họ?
Hai người cùng nhảy xuống dưới giếng, trông thấy đối phương cầm đèn pin cùng với một tấm bản đồ vẽ tay, trên đó là bản đồ ống dẫn nước của thành phố số 22, đồng thời có đánh dấu tuyến đường họ chạy trốn.
Trương Mộng Thiên bước thấp bước cao giẫm lễn vũng nước đọng, vừa nhìn bản đồ vừa đi trước dẫn đường.
Từ Lâm Sâm tò mò, hỏi:
“Ai bảo ngươi chờ bọn ta ở đây?”
Trương Mộng Thiên thuận miệng nói:
“Ông chủ ta đấy, hắn nói hiện giờ tập đoàn Jindai phòng bị nghiêm ngặt, nhất định sẽ sử dụng khí cầu máy và máy bay trực thẳng vũ trang xung quanh, các ngươi rút lui theo cách bình thường chắc chắn không chạy thoát được. Đừng nên xem thường Jindai.”
Từ Lâm Sâm không còn gì để nói:
“Vậy là hắn biết bọn ta sẽ đến làm gì, sau đó còn thiết kế trước đường rút lui cho bọ này? Đúng là đáng tin cậy...”
Thật ra hắn muốn nói là mình bị người ta tính kế…
Từ việc ngươi khi nào ra tay, khi nào rút lui đến rút lui như thế nào, người ta đều an bài rõ ràng hết cả rồi!
Trong cống thoát nước rộng rãi, Từ Lâm Sâm bỗng quay đầu lai nhìn Giang Mục Bắc sau lưng mình:
“Ai đề nghị chúng ta đến tập kích Jindai Yura?”
“Trần Tuế!”
Giang Mục Bắc trả lời.
Hơn nữa ban đầu khi họ đến nhà hàng Thiên Nga Đen, “Trần Tuế” hãy còn ở bên trong, thế mà chỉ trong nháy mắt “Trần Tuế” đã không thấy tăm hơi!
Không chỉ có vậy, địa vị của thằng bé Trương Mộng Thiên này ở trong xã đoàn rõ ràng rất là kỳ lạ, tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng tất cả các nhân vật quan trọng đều tỏ ra lễ độ với hắn.
Thế nhưng một đứa bé trai như thế này lại đi theo tên ngu xuẩn Trương Thanh Hoan kia.
Vì vậy, thẩ ra người bên cạnh Trương Mộng Thiên không phải là Trương Thanh Hoan, mà là “Trần Tuế”.
Không, nói chính xác hơn không phải Trần Tuế, đó là ông chủ của Bạch Trú.
Hiện giờ có rất nhiều người biết ông chủ của Bạch Trú giỏi dịch dung, bản báo cáo tác chiến ở Osaka của đám người Jindai Unshuu đã được tiết lộ, ông chủ của Bạch Trú thậm chí còn được nội bộ Jindai đặt cho một danh hiệu kỳ quái, gọi là Thiên Diện thần quân.
Bởi vậy, dịch dung thành Trần Tuế cũng không phải việc gì khó.
Giang Mục Bắc bỗng dừng lại:
“Ông chủ à, hình như chúng ta đã nói rất nhiều điều không nên nói ngay trước mặt hắn…”
“Ngươi câm miệng đi đã, để ta suy nghĩ cẩn thận...”
Từ Lâm Sâm nói với khuôn mặt không biểu cảm.
Ngay trước mặt ông chủ của Bạch Trú, họ nói muốn chen vào tầng lớp nòng cốt.
Ngay trước mặt ông chủ của Bạch Trú, họ nói phải giúp Ương Ương khảo sát đối phương.
Hơn nữa quan trọng nhất là họ vừa mới xin gia nhập Nghệ Thuật xã đoàn, Trần Tuế đã xán lại gần, rõ ràng là nhận ra họ rồi, thế mà còn lợi dụng thân phận của họ đến quán bar “Dưới ánh đèn neon chúng ta cởi quần đánh rắm” giết Takahashi Taisei.
Hai cao thủ Át Bích mưu đồ chuyện lẻn vào trước mặt người ta…
Giang Mục Bắc nói:
“Ông chủ, nếu không chúng ta rời khỏi thành phố số 22 đi, ta không muốn đến thành phố này thêm lần nào nữa…”
Từ Lâm Sâm thở dài, nói:
“Về xã đoàn trước đã, về rồi tính sau.”
Đột nhiên Trương Mộng Thiên bật cười:
“Đừng lo lắng, ông chủ của ta hoan nghênh các ngươi lắm đấy. Hắn nói nếu các ngươi đã đoán được thân phận của hắn thì bảo ta truyền lời cho các ngươi, hắn có thể coi như chưa nghe thấy gì hết.”
Giang Mục Bắc cảm thấy ghê tởm, sao lại xử tội lần nữa thế.
Từ Lâm Sâm nhìn bóng lưng Trương Mộng Thiên, bỗng nhiên phát ra sát ý mãnh liệt.
Tiểu Mộng Thiên quay đầu lại, giọng điệu hoảng sợ:
“Gì vậy, không đến mức giết người diệt khẩu đấy chứ!”
Từ Lâm Sâm như có điều suy nghĩ:
“Trước đó có người muốn giết Trương Thanh Hoan, ta đã phát hiện cảm giác của ngươi vô cùng nhạy bén, khi ấy không suy nghĩ tỉ mỉ, bây giờ mới nhận ra sự khác thường.”
“Ông chủ nói tôi có giác quan thứ sáu.”
Trương Mộng Thiên cười nói.