Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1528: Quách Thiển Hổ Nói Gì




Hơn nữa nếu nhìn thật kỹ thì động tác mỗi vị Shikigami của hắn đều khác nhau.

Mã Diện La Sát dùng đao thuật đại khai đại hợp, Cửu Hoàn Đao cắt chém vừa nhanh vừa mạnh.

Hone-onna điêu luyện đến cực hạn về đấu kiếm, đâm, chọn, cắt Thập Tam Thức như nước chảy mấy trôi.

Oitekebori ẩn nấp trong sương mù dày đặc tùy lúc tập kích, Shikigamirouneri phiêu dạt trên không trung chiếm giữ lăng không.

Tenjo Kudari hình người cầm thái đao trong tay, như một vị võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn tiêu chuẩn.

Hết thảy hành động của Shikigami đều xuất phát từ sự điều khiển của Âm Dương sư, Jindai Kura tự thêm bản thân hắn ta vào, đồng nghĩa với việc phải điều khiển sáu tầm nhìn cùng một lúc, vậy nên không phải ai cũng có thể làm Âm Dương sư.

Đã từng có vài Âm Dương sư gắng gượng khống chế Shikigami, kết quả là khống chế Shikigami lại chết người, khống chế người lại chết Shikigami.

Vừa khống chế người vừa khống chế Shikigami, thì cả hai cùng chết.

Mà Jindai Kura lại có thể điều khiển tất cả một lúc, ý thức như là đã hợp thành một thể với Shikigami.

Chỉ cần Từ Lâm Sâm hơi không cẩn thận thì sẽ bị tổ hợp Shikigami này bao vây đánh đến kiệt sức.

Đây giống như cuộc quyết đấu trong game giữa một game thủ hàng đầu am hiểu thao tác nhiều thứ một lúc và một chiến binh có lực sát thương vượt kiểm soát.

Mà Jindai Kura kẻ đã quen với các thao tác chiến đấu vì thiếu đi Dodomeki nên cuối cùng bị lộ ra chút sơ hở.

Sở dĩ hắn ta không muốn dùng Dodomeki là vì trong hơn 40 cặp mắt kia, có đến mấy đôi, không phải đến từ kẻ địch mà là người của tập đoàn Jindai.

Mà cũng chính vì từ đầu đến cuối Jindai Kura không thả ra Dodomeki nên Từ Lâm Sâm mới có thể phá vỡ các vòng vây, mặt khác bên cạnh còn có Giang Mục Bắc chờ thời cướp trận, nên cuối cùng trận chiến này mới không cân bằng.

Jindai Kura cười nói:

“Nếu không thì hôm nay chiến đấu đến đây thôi, mặc dù ta rơi xuống thế yếu nhưng trong chốc lát thì các ngươi cũng không giết được ta. Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Jindai bọn ta, lát nữa, nếu mười quản sự đuổi đến thì các ngươi đều sẽ trở thành cái xác mà bọn chúng chọn trúng đấy. Đến lúc Từ Lâm Sâm ngươi bị người khác giả mạo thì tổ chức Át Bích cũng sẽ làm áo cưới cho người ta. Bây giờ nhân lúc bọn chúng đuổi theo tay bắn tỉa thì nhanh đi đi.”

Ánh mắt Từ Lâm Sâm run lên, những gì Jindai Kura nói không phải không có lý.

Dù sao thì mục đích đêm nay của họ là gây ra hỗn loạn, còn việc giết một vị cấp A trong phút nóng nảy là chuyện không thực tế.

Dưới tình huống bình thường, cấp A chém giết lẫn nhau, mới vài hiệp đã có kết quả là chuyện không thể nào.

Chỉ là, nếu bây giờ họ rút lui thì...Jindai Kura cũng sẽ chém giết sau lưng họ, đây cũng là một mầm họa lớn.

Chỉ cần đối phương ngăn chặn đường lui của họ, thì binh sĩ của tập đoàn Jindai có thể sẽ nhanh chóng bao vây họ lại.

Nhưng đúng vào lúc này, trên không trung có một bóng dáng yểu điệu lướt qua tầng trời thấp!

Giang Mục Bắc lập tức ngạc nhiên mừng rỡ:

“Ương Ương!”

Thời khắc quan trọng như vậy, có dị năng giả hệ sức mạnh như Ương Ương đến, nói không chừng còn có thế lập tức giết chết Jindai Kura.

Dị năng giả hệ sức mạnh vô cùng thần thông, tuyệt đối không thể đánh giá đơn giản bằng cấp bậc được.

Thế nhưng...Giang Mục Bắc vẫy tay ở bên này lại phát hiện Ương Ương chỉ cúi đầu liếc nhìn họ một cái đã tiếp tục bay về phía tây...

Bóng dáng yểu điệu nhanh chóng biến mất giữa tòa nhà, để lại cánh tay mà Giang Mục Bắc đang giơ lên ngổn ngang trong gió.

Tình huống gì đây?

Ông chủ và đồng sự đều ở đây, cô nương ngươi lại bay về đâu đấy?

Hả?

Người cùng nhà mà cũng không cần hả?

“Ha ha ha, thành viên trong tổ chức mà cùi chỏ lại hướng ra ngoài đấy ư, ha ha ha!”

Jindai Kura cười điên rồi:

“Các ngươi đi nhanh đi, đừng nghĩ giết ta nữa, mười quản sự sắp đến rồi.”

Từ Lâm Sâm nhìn Jindai Kura một cái thật sâu, xoay người rút lui.

Vị Âm Dương sư mặc kariginu trắng, khép hai tay lại trong ống tay áo, cô quạnh đứng trên phố dài.

Đúng như đã nói, hắn ta không truy sát.

“Ông chủ à, ngươi nói xem Ương Ương đi đâu thế?”

Giang Mục Bắc hỏi:

“Nàng không nhìn thấy chúng ta à?”

Trên đường rút lui chạy trốn, T ừ Lâm Sâm thở dài, nói:

“Đừng ngọ nguậy, nàng thấy chúng ta rồi, chẳng qua nàng đi cứu ai khác quan trọng hơn mà thôi.”

Giang Mục Bắc:

“…”

Kết quả này quả thật khiến người ta khó chấp nhận nổi.

Rõ ràng là người của tổ chức Át Bích họ, kết quả trông thấy ông chủ lại không cứu, trái lại đi cứu người ngoài.

“Xem ra tin đồn Quách Hổ Thiền nói là thật.”

Giang Mục Bắc nói:

“Ương Ương và ông chủ của Bạch Trú quả thật có gì đó mờ ám.”

Từ Lâm Sâm liếc hắn:

“Quách Hổ Thiền nói cái gì?”

Giang Mục Bắc nhỏ giọng:

“Chẳng phải Quách Hổ Thiền ở chung với đám người du hành thời gian của Hội Tam Điểm sao, họ thành lập một khu dân cư cho người hoang dã ở vùng đồng hoang phía nam. Dạo trước Quách Hổ Thiền nói với ta, Ương Ương từng ở thế giới ngoài, nàng đã đi hưởng tuần trăng mật với ai đó…”