“Đêm nay, cao thủ cấp A với cap thủ cấp A bắt đầu ngươi chém ta giết, thế nào cũng rầm rầm rộ rộ.” Jindai Kura chậm rãi nói:
“Ngươi là cao thủ cấp A nổi danh đã lâu nên chắc cũng biết đạo lý vương không gặp vương, sao còn phải mạo hiểm?”
“Thử một chút rồi biết” Từ Lâm Sâm lại lắc mình đến gần, hắn ta nhảy lên thật cao rồi đánh một quyền lên mặt Mã Diện, lại tiếp tục đấm làm cho Mã Diện La Sát cao mấy mét kia phải lui về sau hơn mười mét.
Ngay sau một quyền này, lưỡi đao trong tay Hone-onna cũng ép thẳng vào chỗ yếu Từ Lâm Sâm, nhưng trước giờ Shikigami chưa bao giờ chiến đấu độc lập mà một khi tấn công sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền.
Jindai Kura đứng trên phố dài, nhìn tuyết lông ngỗng vừa mới rơi xuống, thở dài nói:
“Mỗi ngày ta đều xung công trạng cho ngươi, kết quả thì người vẫn cứ gạt ta đến để giết ta như thế...”
Âm thanh ầm ầm truyền đến, hai bên đường phố dài bị cuộc chiến làm xốc nảy, từng vách tường kiến trúc bị đánh thành đống vỡ nát thê lương.
Toàn Tức Nghê Hồng sáng lạng cũng trở nên tàn tạ không nỡ nhìn, trước cửa quán rượu, các vũ công Toàn Tức đang khiêu vũ cũng vì thiết bị chiếu bị hỏng mà phải dừng lại dưới ánh lập lòe.
Ngay ngoài phố dài, hơn trăm chiếc xe đã phong tỏa nơi này lại, Jindai Yunhe lẳng lặng đứng ngoài phố dài nhắm mắt dưỡng thần.
Một tên sĩ quan hỏi:
"Trưởng quan, cần đi chi viện cho trưởng quan Jindai Kura không?”
Jindai Yunhe không thèm mở mắt:
“Chờ lát đi.”
Đám sĩ quan lộ vẻ mặt khó xử, họ biết Jindai Yunhe và Jindai Kura không hợp nhau đã lâu, Jindai Yunhe đây là muốn mượn người khác giết chết vị trưởng quan Jindai Kura kia.
Jindai Kura có thể không cần để ý đến loại chuyện này, thế nhưng khi bị truy cứu thì họ khó thoát khỏi tội.
Dù sao thì Jindai Kura là cao thủ cấp A thuộc tài nguyên tập đoàn chiến lược, nên không ai muốn thấy sự tổn thất này, cho dù nhìn Jindai Kura vô cùng khó ưa, nhưng cũng không thể để Jindai Kura bị người khác giết như vậy.
Thế nhưng không có mệnh lệnh của Jindai Yunhe, không ai trong họ không dám manh động.
Lúc này, Khánh Trần đang chạy nhanh trên đường, hắn chạy về hướng ngược chiến trường.
Đến rồi.
Hắn đi vào một tòa nhà lớn trong khu 4, ngồi thang máy một mạch đến tầng cao nhất, theo thang máy tiến lên không trung.
Sau khi đến tầng cao nhất, Khánh Trần xoay người leo lên sân thượng.
Súng bắn tỉa đen đầy đủ, nằm xuống, nhìn điểm đen nhỏ như là Jindai Yunhe trong ống ngắm.
Từ lúc bắt đầu Khánh Trần đã không có ý định giết Jindai Kura như Từ Lâm Sâm, so với vị Jindai Kura ngày nào cũng xung công trạng cho hắn thì hắn càng muốn giết Jindai Yunhe hơn.
Mỗi một khắc hắn đều nghĩ, Jindai Kura còn sống có lẽ sẽ tạo nên phiền phức lớn cho tập đoàn Jindai hơn.
Dã tâm Jindai Kura quá lớn, mà hiện tại Jindai đang củng cố lại các tầng lớp, sẽ không chịu được dã tâm của kẻ dã tâm này.
Trên sân thượng, Khánh Trần điều chỉnh hô hấp.
Hắn biết, giờ phút này, xung quanh chiến trường bán kính 2600 mét, tất cả các tầng lầu, đều đã được cao thủ mai phục rồi.
Hắn đang dùng Từ Lâm Sâm và Jindai Kura câu Jindai Yunhe, mà Jindai Yunhe cũng đang dùng chính bản thân mình để câu hắn.
Đây là đánh cờ trong lòng, một người cẩn thận như Jindai Yunhe, bỗng dưng lại đứng yên không nhúc nhích trong phạm vi đánh úp, thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Người đời đều biết 2200-2600 mét là cự li bắn tỉa cực hạn của ông chủ Bạch Trú, Jindai Yunhe trời sinh cẩn thận, nói không chừng con mai phục rộng hơn 200m nữa cơ.
Cho nên Khánh Trần chọn vị trí 2900m.
Nhưng vấn đề ở chỗ, 2900m là khoảng cách mặt đất, sau khi lên đỉnh cao ốc hắn đã quan sát mặt đất.
Cao ốc cao 1100m, khoảng cách mặt đất là 2900m.
Dựa theo định lý pitago, bình phương cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông.
Thì chiều dài cạnh huyền, cũng chính là khoảng cách bắn tỉa, là 3101.6 m.
Đây là cự ly mà Khánh Trần chưa từng thử qua.
Hít thở.
Dưới cánh mũi thật mỏng của hắn thở ra một làn sương trắng mỏng, rồi làn sương kia cùng tuyết rơi trên trời dung hợp bao phủ nhau.
Tuyết trời làm tầm nhìn trở nên kém đi, tầm nhìn của rất nhiều người cũng trở nên mơ hồ, bình thường thì thành phố Tuyết Quý không có gió lớn.
Dường như trước khi tuyết rơi, gió đã thổi xong xuôi cả rồi.
Khánh Trần nhìn lá cờ đang đung đưa trong không trung, yên lặng tính toán.
Tốc độ gió 15.
Nhiệt độ môi trường -5.
Đường đạn là đường parabol có độ cao so với mực nước biển là 1100m giảm xuống đến độ cao 1m so với mực nước biển, độ thẳng đứng của đường parabol là 29m.
Một phát súng này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lúc này Khánh Trần đang ở độ cao 1100m so với mực nước biển, còn chỗ mặt đất Jindai Yunhe đứng cao 1m so với mực nước biển.
Ngay cả khi hai họ ở cùng độ cao tạo thành trục hoành song song với mặt biển, thì viên đạn cũng phải xuyên qua 100m, họng súng phải hướng lên trời, viên đạng phải lên cao 29m, sau đó lại rơi xuống theo đường parabol.