Đêm nay, trận đấu này đều đã được phân công thực hiện, khí thế bừng bừng.
Trong lòng La Vận Nhai rất kích động nhưng vẫn đứng yên trong bộ chỉ huy, hắn ta đang xem Toàn Tức Địa Đồ, hết tòa nhà này đến tòa nhà khác đang chuyển từ đen sang đỏ.
Trương Thanh Hoan ở bên cạnh vui vẻ, trên mặt viết rõ sự kích động, hắn ta đã tận mắt chứng kiến gần một giờ qua rồi, một phần tư địa bàn khu 9 đã bị đánh bại.
Lúc này, mấy người bên ngoài đi vào bộ chỉ huy, Trương Thanh Hoan sửng sốt một lát:
“Không phải trước đây bọn hắn thuộc câu lạc bộ Hắc Thủy à, tiểu đệ của Đại Bãi Chùy đây mà, sao đều ở đây thế.”
Lại thấy, mấy vị này sau khi nhìn thấy La Vận Nhai thì khách sáo nói:
“Người Nhà màu đen.”
La Vạn nhai cười nói:
"Đi đi, những địa bàn kia tùy các ngươi quản lí, nhớ kỹ, các ngươi là ông chủ mới của câu lạc bộ Hắc Thủy và câu lạc bộ Đại Bãi Chùy.”
Mấy vị Người Nhà cười nói:
“Chúng ta hiểu, kết nối với PCE cũng là chúng ta làm.”
“Ừ, như vậy thì sẽ không có người chú ý đến chúng ta.”
La Vận Nhai gật gù:
“Đi đi, nhớ kĩ, các ngươi có thể đảm nhận những trọng trách này, cũng là vì các ngươi không làm quá nhiều việc ác. Về sau, cũng phải nhớ kỹ lời kỉ luật này của bọn ta. Còn nữa, mỗi tuần đều phải đến tham gia xây dựng đoàn đấy.”
Câu lạc bộ Nghệ Thuật vẫn luôn không có động tĩnh gì trong thời gian qua, không phải là do La Vận Nhai không muốn đi tranh giành địa bàn, mà là hắn ta cần thời gian để chuẩn bị tất cả những thứ này.
PCE không có phép dưới trướng có quá nhiều câu lạc bộ lớn mạnh như Long Văn mà bọn chúng thích mấy trăm câu lạc bộ đánh đến đánh lui, như vậy thì những vấn đề xảy ra cũng chỉ là những phiền phức nhỏ chứ không có phiền phức lớn gì cả.
Cho nên muốn tránh đi sự chú ý của PCE, không chỉ phải có người trong thành hấp dẫn chú ý chúng mà còn phải giả vờ như nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì nữa.
Nơi này vẫn như cũ, có câu lạc bộ Hắc Thủy, câu lạc bộ Nghệ Thuật, câu lạc bộ Đại Bãi Chùy, câu lạc bộ Ta Muốn Mua Đồng Hồ, chỉ có điều là Người Nhà đã thống trị tất cả câu lạc bộ này, ẩn nấp trong mây, tất cả thành viên chủ chốt của câu lạc bộ chính là thành viên của Người Nhà.
Tình cảnh này làm Trương Thanh Hoan hơi sửng sốt, những chuẩn bị của La Vận Nhai trong mấy ngày này, đều được phơi bày ra trong đêm nay.
Hắn ta nhìn những người kia đi tiếp nhận địa bàn, run lên nửa ngày:
“Lão La, ta muốn hỏi chuyện này, có phải Khánh Trần đang ở ngay trong thành phố 22 và những hỗn loạn trong đêm nay, cũng là hắn tạo ra không? Nhưng nếu hắn là người của câu lạc bộ tại sao lại làm những chuyện phá vỡ quy tắc tiêu chuẩn này, quy tắc của hắn, cũng chính là quy tắc của người được lợi.”
Bệ hạ thì cớ gì phải tạo phản?
Đây mới là thắc mắc lớn nhất của Trương Thanh Hoan.
La Vận Nhai nhìn Trương Thanh Hoan một cái thật sâu:
“Sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ biết.”’
“Vậy tối nay hắn có thể gặp nguy hiểm gì không?”
Trương Thanh Hoan hỏi.
"Không biết."
...
Jindai Kura nhìn Từ Lâm Sâm trước mặt, bên trái là Giang Mục Bắc.
Ngũ đại của hắn ta gồm Shikigami, Mã Diện La Sát, Oitekebori, Tenjo Kudari, Shirouneri, đều đang rối rít bảo hộ hắn ta.
“Đường đường là Át Bích mà lại dùng thủ đoạn ám sát, ta xin hỏi một chút, giữa chúng ta có thù hận gì à?”
Jindai Kura cười khổ.
Hắn chỉ chăm chỉ uống rượu, không tranh với đời, cớ sao mà vừa ra khỏi cửa đã bị người khác đánh một quyền.
Cú đấm vừa rồi của Từ Lâm Sâm nhìn cứng rắn, nhưng khi bị đánh trúng thì càng cứng hơn, người của Hỏa Đường Đại Tuyết Sơn đều là người dã man, những người này bất kể là luyện đao hay luyện quyền đều theo con đường cứng rắn nhất mà thẳng tiến.
Cái gọi là "Nhất niệm đã ra, vạn sơn không trở ngại " chính là nguyên lý tu hành của Hỏa Đường.
Chẳng qua truyền thừa này của Hỏa Đường còn có một khuyết điểm, đó là con đường tu hành kia không thể để bị thua, chỉ tuyệt đối chính xác thì đạo tâm mới không bị hao tổn.
Đã từng là đại trưởng lão dũng mãnh nhất, danh xưng là đồng cấp vô địch.
Đáng tiếc hắn ta gặp phải Lý Thúc Đồng, châm ngôn "Nhất niệm đã ra, vạn sơn không trở ngại" kia, đã gặp phải một ngọn núi cao chốn nhân gian mà không có cách nào có thể vượt qua được.
Thế là tu hành của trưởng lão ngừng lại.
Có người nói đại trưởng lão Hỏa Đường là người tiếp cận cảnh giới Bán Thần gần nhất, có lẽ chỉ một bước nữa thôi thì chạm đến.
Đáng tiếc, hắn ta gặp phải Lý Thúc Đồng, vậy nên đạo tâm bị phá...
Thế là câu cửa miệng của đại trưởng lão biến thành ‘đen đủi.”
Lúc này, dường như Jindai Kura đang nghĩ đến gì đó, nhìn về phía phòng ăn Thiên Nga Đen, nơi mà Trần Tuế vốn nên ngồi giờ đã không còn bóng dáng ai.
Từ Lâm Sâm cũng như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua, nhưng hắn ta không nghĩ nhiều, hắn ta biết câu lạc bộ Nghệ Thuật đang đợi một cơ hội, mà thời gian chuẩn bị ‘cơ hội’ này không thể quá ngắn.