Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1526: Tay Súng Bắn Tỉa




Đường đạn không còn là một đường thẳng, mà là một đường parabol có chiều cao thẳng đứng 29m.

Mà hiện tại, hắn phải đồng nhất trục hoành với Jindai Yunhe, vậy độ khó của đường đạn sẽ không chút nghi ngờ gì mà khó hơn rất nhiều .

Ánh mắt Khánh Trần như muốn dung hợp vào thế giới.

Hít thở.

Quá khứ đã qua.

Tương lai đã đến.

Thời cơ chính là ngay lúc này.

Bóp cò.

Lúc này, nòng súng giật lên chớp nhoáng, cấu tạo bên trong súng quay chuyển đem động năng giật chuyển hóa thành một động năng hoàn toàn mới.

Phát huy ra tất cả sức mạnh của nó.

Một viên đạn SLAP xoay tròn thoát nòng bắn ra, với vận tốc 1040 m/s mà rời khỏi nóng súng, bên trong thân đạn mang theo một viên xuyên giáp chi tâm 24 gam được làm từ vonfram, tốc độ siêu nhanh vụt qua 1900m rồi sau đó mới từ từ chậm lại.

Khánh Trần đứng dậy nhanh chóng rời đi, không nhìn nhiều thêm một cái.

Người trúng đạn, phải mấy giây sau mới có thể nghe thấy tiếng súng.

Thật ra Khánh Trần cũng không chắc chắn với phát súng này lắm, nhưng hắn chỉ có một cơ hội để bắn, nên hắn không hề dùng ống ngắm để canh đường đạn.

Nhưng điều này không quan trọng, mọi việc còn lại cứ giao cho định mệnh đi.

Lại thấy, viên đạn kia xuyên qua nửa đêm, xuyên qua tuyết rơi, xuyên qua ngọn lửa mãnh liệt của Bạch Trú và hội Người Nhà.

Xuyên qua núi sông.

Viên đạn phi hành trong không trung đến 3 giây, cuối cùng dùng một đường cong parabol duyên dáng mà hạ xuống.

Một tiếng bịch, đùi Jindai Yunhe bỗng nhiên nứt ra hoa máu, chỉ tại quá trình viên đạn phi hành đã hao phí phần lớn động năng, nên nó không đủ để tạo thành vết thương trí mạng cho cao thủ cấp A.

Thế nhưng mà.

Trong phút chốc, vỏ đạn bằng vonfram lấy tâm phá xác mà ra, dùng tất cả động năng còn thừa lại, đánh nát xương đùi của Jindai Yunhe.

Jindai Yunhe gầm thét:

“Kẻ bắn tỉa ở đâu?”

Jindai Yunhe trúng đạn, đây là điều mà mọi người chưa từng nghĩ đến.

Ngay khi phòng ăn Hắc Thiên Nga xảy ra cuộc chiến thì đội phòng thủ ngay lập tức bố trí phòng vệ xung quanh một cách chặt chẽ, tất cả khu vực trong bán kính 2800 mét đều có người mai phục.

Làm ra chuyện rầm rộ như vậy, cũng chỉ để phòng ngừa phạm vi bắn tỉa mà mọi người nhận thức được của ông chủ Bạch Trú vượt quá cấp A kia.

Thế nhưng, viên đạn vonfram tâm xuyên giáp, quỷ thần khó lường kia, vẫn đúng hẹn mà đến.

Có người báo cáo, đối phương nổ súng ngoài phạm vi phong tỏa.

Tin tức này làm cho toàn đội phòng thủ khiếp sợ không nói nên lời...ngoài phạm vi phong tỏa, đây chẳng phải là tầm bắn trên 3000m à? Nhân loại thật sự có thể làm được điều này sao?

Họ nhìn về phía Jindai Yunhe, bộ phận xương đùi đã gãy kia, sợ là phải đổi thành máy móc.

Các binh sĩ trong đội phòng thủ không nhịn được suy nghĩ, tay bắn tỉa này rốt cuộc có bao nhiêu thù hận với trưởng quan Jindai Yunhe mà nhất quyết phải thay toàn bộ tứ chi của vị trưởng quan này thành máy móc vậy.

Lần này, ngay cả Thập Thường Thị cũng e là sẽ coi thường khối cơ thể này đi.

Họ không biết là, dù là lần bắn xuyên qua vai Jindai Yunhe trước đó hay lần bắn xuyên qua xương đùi này, thì ngay từ lúc bắt đầu Khánh Trần đều ôm quyết tâm phải giết chết Jindai Yunhe, những bộ phận bị nhắm đều là trí mạng...

Chỉ có điều, lần thứ nhất là do Jindai Yunhe nhanh nhạy, ý thức muốn sống quá mạnh, cho nên đường đạn mà hắn chuẩn bị sẵn không thể bắn trúng.

Lần này thì do tầm bắn quá xa, ngay cả Khánh Trần cũng không có cách nào để bắn trúng tuyệt đối.

Thứ hắn nhắm là cổ, kết quả lại rơi vào đùi.

3101 mét, viên đạn kia có thể trúng đích đã là may mắn rồi, Khánh Trần còn chưa đến mức làm chuyện tẻ nhạt như vậy.

Thế nhưng các binh sĩ Jindai không nghĩ hắn bắn trượt.

Trong mắt binh sĩ Jindai, họ cảm thấy sát thủ này quá tàn nhẫn, thế nhưng muốn hành hạ trưởng quan Jindai Yunhe từng chút một cho đến chết!

Thật đáng sợ!

“Chắc chắn bây giờ hắn ta còn đang xuống lầu, tất cả mọi người đội phòng thủ, bao vây hắn lại cho ta!”

Jindai Yunhe rống giận.

Vị trí tay bắn tỉa nổ súng là ở đỉnh cao ốc.

Lân cận tòa nhà lớn kia vốn có đội phòng thủ mai phục, cách binh sĩ gần đây cũng chỉ hơn một trăm mét.

Chỉ cần kịp thời bao vây thì tay bắn tỉa kia không chạy trốn kịp!

Trong cảng hàng không thành phố, hơn mười chiếc máy bay trực thăng đột nhiên bay lên không trung, hộ vệ lấy hai chiếc phi thuyền lơ lửng cấp Ất bay về phía mục tiêu.

Một tên sĩ quan nói:

“Trưởng quan, ta hộ tống ngài đến bệnh viện kiểm tra vết thương trên đùi trước nhé?”

Jindai Yunhe gằn giọng:

“Trị thương vào lúc này? Đội cảnh vệ ở lại bảo vệ ta, những người khác đều đi bắt tay bắn tỉa lại cho ta!”

Trong chốc lát, đội phòng thủ như thủy triều, dốc toàn lực đi bao vây cao ốc.

Trong lối an toàn Khánh Trần đang chậm rãi đi xuống dưới, không thể đi quá nhanh, nếu như trận chiến của Từ Lâm Sâm bên kia còn chưa kết thúc, mà hắn bên này đã biến mất không hình không bóng.

Vậy thì tất cả đội phòng thủ của Jindai đều sẽ thay đổi mục tiêu mà vây chết Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc ở khu 4.