Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1522: Đạp Các Câu Lạc Bộ Khác Dưới Chân




La Vạn Nhai và Trương Thanh Hoan ở lại trong Bộ Chỉ huy, Trương Thanh Hoan nhìn quyển sách mở ra đặt ở trên bàn, tên là “Lịch sử Liên Bang hiện đại”.

Trương Thanh Hoan hỏi:

“Ngươi đang học à?”

“Ừ.”

La Vạn Nhai gật đầu:

“Chuyện mà Phụ Huynh muốn làm ngày một lớn hơn, nếu không học thì tôi sẽ không đuổi kịp bước chân của hắn.”

“Thế sao phải học lịch sử mà không học ngành quản lý ấy?”

Trương Thanh Hoan hỏi.

La Vạn Nhai nhìn hắn:

“Ngành quản lý cũng chỉ dạy cách quản lý xí nghiệp thôi, còn chuyện mà phụ huynh cần phải làm thì chỉ học quản lý xí nghiệp thôi chưa đủ, phải bắt đầu từ việc học lịch sử.”

Trương Thanh Hoan cảm thán:

“Lão La, ngươi cũng gần năm mươi rồi nhỉ, thế mà vẫn còn cố gắng vậy ư? Khâm phục quá.”

La Vạn Nhai nói sang chuyện khác:

“Đúng rồi, nghe nói hôm nay ngươi bị ám sát? Có người cứu ngươi?”

“Đúng vậy.”

Trương Thanh Hoan nói:

“Vụ ám sát này được lên kế hoạch từ trước, ta nghi ngờ là Từ Tiểu Sâm, Giang Mục Bắc sắp đặt.”

“Hả?”

La Vạn Nhai sửng sốt:

“Sao ngươi lại nói như vậy? Tiểu Thất đã tra hỏi ra được hai tên sát thủ đó đều là sát thủ cất thấp nhất của Câu lạc bộ Long Văn.”

Trương Thanh Hoan cười.

“Ngươi quên rồi à, Từ Tiểu Sâm và Giang Tiểu Bắc đều là chiến sĩ gen, họ thân là chiến sĩ gen lại gia nhập Nghệ Thuật câu lạc bộ, cam tâm tình nguyện làm từ cấp thấp nhất lên, ngươi cảm thấy chiên sĩ gen bình thường sẽ làm như vậy à?”

Trương Thanh Hoan nói:

“Sau khi họ gia nhập, vừa hành động với ta lần đầu tiên đã nóng lòng lập công, rõ ràng là muốn nhanh chóng chen vào cấp bậc nòng cốt bên trong chúng ta hòng được trọng dụng. Cho nên lúc đó ta nói họ quá lỗ mãng, rồi phủ định công lao của họ. Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi để mắt đến hạng người có mưu đồ khác như thế này.”

Hắn nói tiếp:

“Lần này họ lại giả vờ cứu ta một mạng, bắt được sát thủ của Câu lạc bộ Long Văn cũng là muốn ta biết ơn họ, nhưng mà ta cứ không theo ý họ đấy. Mới đầu khi phỏng vấn ta đã cảm thấy họ có ý đồ riêng, còn cả Cao Dương nữa, ta đã nói hắn chắc chắn là người của câu lạc bộ khác, kết quả ngươi vẫn muốn để hắn đi theo bên cạnh mình.”

La Vạn Nhai há miệng nhưng không nói ra được câu nào, mãi lâu sau mới nhả ra vài từ:

“Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”

Trương Thanh Hoan mỉm cười tự tin, nói:

“Mấy người đó còn tưởng ta ngu thật đấy, ha ha, thật ra ta đã nhìn thấu suy nghĩ của họ từ lâu rồi.”

Tuy quá trình có chút khác biệt nhưng La Vạn Nhai biết, hai trùm sò Át Bích quả thật đang cố gắng tiếp xúc với trung tâm quyền lực của Nghệ Thuật câu lạc bộ…

Nhưng cố gắng của các ông trùm Át Bích này đều bị Trương Thanh Hoan phá hủy rồi.

Nói thật, hiện giờ La Vạn Nhai đã không phân rõ Trương Thanh Hoan rốt cuộc là thông minh thật hay là giả vờ thông minh nữa.

Nhưng mà quan trọng nhất là cứ như thế thì chẳng phải ông chủ sẽ bị bài xích bên ngoài tầng trung tâm mãi sao…?

Hơn nữa, mục đích của ông chủ hiện giờ là muốn đoàn kết với Át Bích, để Át Bích tự mình nghiệm thấy tầm quan trọng của chuyện mà Hội Phụ Huynh đang làm bây giờ.

Sau đó để nhiều cao thủ của Át Bích trở thành trợ lực giúp Hội Phụ Huynh chiếm lĩnh toàn bộ thành phố của khu Hạ Tam.

Hiện nay Hội Phụ Huynh chỉ có thể để một cao thủ cấp C dẫn dắt một tiểu đội đi tấn công câu lạc bộ khác.

Nếu Át Bích có thể gia nhập, khi ấy không phải là một cao thủ cấp A hoặc cấp B lãnh đạo một tiểu đội ư?

Thế chẳng phải là đạp tất cả các câu lạc bộ dưới chân hay sao?

La Vạn Nhai nhìn Trương Thanh Hoan, suy nghĩ nên làm sao để người này nương tay, tranh thủ thời gian cho Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc dung nhập vào trong…

Nhưng đúng lúc này, trong Bộ Chỉ huy vang lên âm thanh rất nhỏ:

“Đã đến.”

Ngay sau đó, các đội trưởng khác cũng lần lượt lên tiếng:

“Đã đến.”

“Đã đến.”

“Đã đến.”

Tám tiểu đội mang thiết bị truyền tin dạng cúc áo, họ đi đến trước tám tòa nhà dân cư, bên cạnh họ còn có hai người chủ của tòa nhà.

Họ yên lặng chờ đợi.

Sau khi xác nhận toàn bộ các tiểu đội đã đến, La Vạn Nhai nhẹ giọng nói:

“Mong các vị chiến thắng trở về, sơn hà thống nhất, hành động.”

Một khắc sau, Tiểu Thất ra hiệu chiến thuật bằng tay, để mười đội viên sau lưng mình xông vào tòa nhà dân cư, dưới sự chỉ dẫn của chủ tòa nhà họ nhanh chóng lên đến tầng chín.

Còn Tiểu Thất, hắn ngậm một con dao găm và cấp tốc trèo lên trên theo bệ cửa sổ ngoài cao ốc.

Đội viên vừa mới lên cầu thang thì hai thành viên của câu lạc bộ tuần tra canh gác ở đó bị quấy nhiễu.

“Các ngươi…”

Thành viên câu lạc bộ vừa mở miệng hỏi thì Tiểu Thất đã xuất hiện sau lưng họ hệt như u hồn, hắn nhẹ nhàng bóp động mạch chủ trên cổ đối phương, tức khắc hai người nọ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.