Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1521: Hai Bàn Tay Trắng




Trang viên Ngân Hạnh, thành phố số 5.

Trong căn phòng nhỏ u ám trên sườn núi.

Lần này ông lão không ngồi tĩnh tọa nữa, mà bây giờ có một bàn cờ vây đặt trước mặt, ông khi thì hạ cờ, khi thì trầm ngâm.

“Tung hoành khắp cửu đạo, thiên cổ vô trọng cục.”

Ông lão nói:

“Lịch sử tựa hồ cũng giống vậy, thoạt trông như hình xoắn ốc, song chung quy vẫn có sự khác biệt.”

Ảnh tử sau lưng ông lão tìm một tấm đệm hương bồ rồi ngồi xuống một cách tự nhiên:

“Ngài muốn cảm khái Khánh Trần khác với hai ta đúng không?”

“Tại sao không dẫn hắn về?”

Ông lão hỏi.

Ông lão tên Khánh Tầm này đã ngồi ở đây không biết bao lâu rồi.

Mấy chục năm trước ông đánh bại ảnh tử và ngồi lên vị trí hiện tại, từ khi ấy bắt đầu việc ông lão phải làm cũng chỉ còn lại một việc, ấy là chơi cờ…

Không ngừng chém giết, không ngừng giao tranh với tất cả kỳ thủ trong thiên hạ trên bàn cờ Liên Bang.

Bàn cờ này thoạt nhìn rối loạn, nhưng rất hiếm khi nào có chuyện gì ngoài dự đoán xuất hiện, thế mà năm nay lại có một việc phát sinh.

Ảnh tử chợt cười tủm tỉm, như đang vui mừng trước nỗi đau của người khác:

“Nếu ngài có người trên đội chiếm hạm ở phía bắc thì hẳn nhiên đã biết, không phải là ta không muốn mang Khánh Trần đi, mà là chính hắn tìm được một cách tránh thoát tầm mắt của mọi người.”

Ông lão thở dài:

“Đoàn tàu hơi nước.”

Ảnh tử nói:

“Chắc hẳn ngài có thể đoán được xe lửa hơi nước sẽ dừng ở đó, cũng tính ra được vật cấm kỵ ấy có thể giúp Khánh Trần thoát khỏi khốn cảnh, nhưng nhất định ngài không ngờ được rằng hắn có thể dẫn theo bằng ấy người đi chỉ với một đồng tiền vàng.”

Theo tính toán của ông lão, có một biến số kỳ lạ, đó chính là “Quyền Lực” – vật cấm kỵ ở bờ bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải.

Chiếc nhẫn đeo ở ngón út này còn không có cả số thứ tự.

“Thế nên trong kế hoạch của ngài, căn cứ A02 đứng sau lưng Jindai, dù là thần tiên cũng không thể mang nhiều người như vậy đi được. Ngài muốn cho Khánh Trần tận mắt chứng kiến những nhân viên tình báo của Khánh thị chết đi, sau đó ghi nhớ mối thù với Jindai.”

Ảnh tử nói:

“Nếu có thù hận, mà đối tượng bị căm hận lại còn là thế lực như tập đoàn Jindai, vậy hắn muốn báo thù tất nhiên phải mượn thế lực của Khánh thị. Hắn là người thông minh, vì vậy nhất định sẽ về đây.”

Ông lão không nói gì.

Ảnh tử nói tiếp:

“Nhưng bây giờ hắn dẫn dắt tất cả mọi người cùng sống sót, hắn không định trở về mà yên lặng ẩn nấp. Ta nghĩ có lẽ hắn đã đoán ra được cái gì, ví dụ như hắn đoán được bản thân bị bắt đi A02 là do ngài đứng đằng sau, bởi vì hắn đoán được thân phận của Trịnh Tường, cũng chính là vị Zard ấy. Cho nên hắn không chỉ trốn tránh Jindai mà còn trốn tránh ngài, sau đó ẩn nấp ở một nơi không khiến người khác chú ý, lặng lẽ phát triển thế lực của mình.”

Ông lão vẫn không lên tiếng.

Ảnh tử nói:

“Đến khi hắn xuất hiện trở lại, e rằng thế lực ấy đến cả ngài cũng phải cảm thấy kiêng dè. Lần này, hắn tuyệt nhiên không phải muốn nhằm vào một tập đoàn, mà phải đứng ở mặt đối lập với Liên Bang, trong đó cũng bao gồm cả ngài.”

Ông lão bỗng cười khẽ:

“Tiểu Chuẩn, ngươi nghĩ sai rồi.”

“Hả?”

Ánh mắt của ảnh tử thay đổi.

Ông lão nói với giọng điệu dửng dưng:

“Khoan nói đến việc hắn có thể ẩn núp rồi phát triển thế lực của mình được hay không, cho dù thật sự làm được thì tại sao ta lại phải sợ hãi. Hai ta chỉ là hạt bụi trong dòng lịch sử, mà hắn mới là tương lai của Khánh thị. Khi gặp cuộc cách mạng từ xưa tới nay chưa từng có, chúng ta đều phải học cách chấp nhận, đừng nên phản kháng thời đại này.”

Ảnh tử im lặng hồi lâu:

“Ngài biết bây giờ hắn ở đâu không?”

“Liên Bang rộng lớn, ta cũng không thể để ý đến mỗi một xó xỉnh được, nhưng trên đời này, ngươi rất khó tìm được một người tầm thường, mà muốn tìm một người thông minh lại rất dễ dàng.”

Ông lão nói, giọng bình tĩnh:

“Đến khi hắn trở nên lớn mạnh tự nhiên sẽ xuất hiện. Chú ý đến biến đổi khác thường ở Liên Bang đi, ở đâu có sự việc mới mẻ xuất hiện ở đâu, hắn sẽ ở nơi đó.”

Ảnh tử bĩu môi, rồi đứng dậy:

“Ngài chẳng qua là không muốn ta giúp hắn giết Jindai Yunhe mà thôi, ra vẻ thần bí gì chứ. Ta không tin ngài không biết chuyện hắn lại chặt đứt một cánh tay của Jindai Yunhe.”

Ông lão nói một cách thong dong:

“Tiểu Chuẩn, người này phải để hắn tự tay giết chết.”

“Biết rồi, ta cũng không có ý định giúp hắn.”

Ảnh tử xua tay:

“Đúng rồi…ngài cảm thấy hắn có thể xây dựng lực lượng thay đổi Liên Bang từ hai bàn tay trắng không?”

Bàn tay đang hạ cờ của ông lão chợt khựng lại:

“Không biết.”

Khu thứ chín, thành phố số 22.

Tám tiểu đội Hồng Cân, mỗi tiểu đội mười tám người, một người cấp C mang theo một người cấp D.

Họ chia nhau ra đi vào đêm tối.

Trong Bộ Chỉ huy, trên màn hình hiển thị máy ghi hình mà mỗi cao thủ cấp C đeo trước ngực, thuận tiện cho Bộ Chỉ huy quan sát tổng quát toàn cục.