Vừa nhìn thấy họ, Trương Thanh Hoan lập tức mở túi ra, sau đó phát cho mỗi người một cây côn sắt.
Giang Mục Bắc nghi ngờ nói:
"Chúng ta chuẩn bị đi diệt câu lạc bộ nào sao? Nếu đúng là như vậy thì mấy người chúng ta cũng đủ sao?"
"Không phải đi diệt ai.”
Trương Thanh Hoan lắc đầu:
"Có chuyện quan trọng hơn cần làm."
A, lúc này Từ Lâm Sâm đang cảm thất rất kì quái, không phải đi đánh người thì cầm theo gậy làm gì?
Sau đó Trương Thanh Hoan lại dẫn họ đi lên Chuồng Bồ Câu lần nữa, Trương Mộng Thiên vừa đi vừa nói:
"Đến nhà 703."
Trương Thanh Hoan cười lạnh nói:
"Chuyện của con gái hắn nhất định phải giải quyết xong trong hôm nay, hắn không muốn cũng phải đồng ý."
Nghe đến đây, Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc lập tức quay sang nhìn nhau.
Giang Mục Bắc nhỏ giọng nói:
"Không phải tên này định đi cướp con gái nhà người ta chứ? Nếu đúng là như vậy thì chẳng phải chúng ta chính là đồng lõa sao?"
Từ Lâm Sâm lắc đầu:
"Cứ đến xem thử đã, nếu hai người họ tâm đầu ý hợp mà cha vợ không đồng ý thì chúng ta chỉ cần đứng xem là được, nhưng không được phép nhúng tay. Nếu hắn muốn đánh người thì ngươi đứng ra ngăn cản là được."
"Được, nếu hắn muốn ép gái nhà lành làm kỹ nữ thì ta sẽ giết hắn.”
Giang Mục Bắc nhỏ giọng nói.
Nói đến đây, Từ Lâm Sâm bỗng quay đầu hỏi Khánh Trần:
"Trần Tuế, ngươi cảm thấy thế nào?"
Khánh Trần vô tội nhìn hai người:
"Ta cảm thấy các ngươi nói rất đúng..."
Vừa đến trước cửa phòng 703, Trương Thanh Hoan đã hung hăng đập cửa:
"Lý Tam Cẩu, ngươi ra đây cho ta!"
Thấy Trương Thanh Hoan đập mạnh đến mức cánh cửa rung rinh sắp đổ, Giang Mục Bắc đang định tiến lên ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, cửa bỗng mở ra, một người đàn ông đứng trong phòng yếu ớt nói vọng ra:
"Có chuyện gì?"
"Chúng ta đến để nói chuyện của con gái ngươi!"
Trương Thanh Hoan nói.
Khánh Trần, Từ Lâm Sâm, Giang Mục Bắc đều lặng lẽ nhìn ra sau lưng Lý Tam Cẩu, phía sau hăn slaf một cô bé khoảng 8 9 tuổi đang bận rộn gấp hộp giấy...
Trương Thanh Hoan nói:
"Ngươi rốt cục có chịu cho nàng đi học hay không? Bây giờ nàng đến tuổi đi học rồi, ngươi cứ cho nàng ở nhà gấp hộp giấy thì lấy đâu ra tương lai? Bây giờ các trường tiểu học trong liên bang đều không thu phí, tại sao ngươi vẫn không cho nàng đi?"
Khánh Trần, Từ Lâm Sâm, Giang Mục Bắc:
"..."
Tình huống này không những không giống tiết mục cướp đoạt dân nữ mà họ vừa tưởng tượng, mà còn trái ngược hoàn toàn luôn.
Họ lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt.
Trong phòng chất đầy những hộp giấy đã được gấp gọn gàng, xem ra đây chính là những hộp giấy mà Lý Tam Cẩu và con gái hắn vừa gấp, chuẩn bị đưa đến khu thứ năm để bán cho những cửa hàng quà tặng.
Nhưng dù ở đây có rất nhiều hộp thì cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền, họ có chăm chỉ gấp cả ngày thì cũng chỉ kiếm được số tiền đủ để trang trải trong 1 2 ngày mà thôi.
Đây cũng là thực trạng của phần lớn người dân sống ở đây, họ không muốn làm chuyện xấu, nhưng cũng không thể thay đổi hiện trạng này, họ giống như những con kiến thợ ở dưới đáy xã hội chuyên làm những công việc mà không khác không thèm làm.
Lý Tam Cẩu không vui nói:
"Ngươi vừa nói cái gì, cho nàng đến trường làm gì, sau khi tốt nghiệp tiểu học chẳng phải nàng cũng đi gấp giấy sao, khác nhau ở chỗ nào? Đến trường có cơm ăn sao?"
Trương Thanh Hoan dùng côn sắt chỉ vào Lý Tam Cẩu:
"Nếu ngươi cứ nói chuyện kiểu này thì ta sẽ đánh ngươi lần nữa."
Lý Tam Cẩu đau đầu nói:
"Các ngươi là câu lạc bộ mà, sao không đi làm những việc mà các câu lạc bộ khác thường làm đi, sao các ngươi không đi chém người đi? Ở đây quan tâm con gái ta có đi học hay không làm gì
Trương Thanh Hoan cười lạnh nói:
"Nếu ngươi cho nàng đi học thì ta sẽ giảm 200 tiền phí bảo hộ mỗi tháng."
"Thật sao?"
Lý Tam Cẩu lập tức sáng mắt lên.
Tuy người dân ở đây có cho con em mình đi học, nhưng thường thì chỉ vài năm sau lũ trẻ lại phải bỏ học về nhà làm việc.
Bởi vì áp lực sinh hoạt quá lớn.
Thật ra trên đời này số cha mẹ chấp nhận bán đôi mắt của con mình rất ít, nếu có đủ tiền thì làm gì có bậc cha mẹ nào không muốn cho con mình đến trường học chữ chứ.
Trương Thanh Hoan hỏi:
"Rốt cục thì có cho hay không?"
Lý Tam Cẩu gật đầu:
"Cho...Nhưng giáo viên trong các trường tiểu học ở khu thứ chín đều không phải hạng tốt lành gì, mỗi ngày họ đều kiếm cớ thu thêm tiền của học sinh."
"Cái này ngươi không cần lo, chúng ta sẽ đi giải quyết!"
Trương Thanh Hoan tiêu sái phất tay rời đi.
Còn phương thức giải quyết này chắc chắn là cách mà các câu lạc bộ thường dùng để giải quyết rồi.
Trương Thanh Hoan hỏi Trương Mộng Thiên:
"Hôm nay chúng ta phải giải quyết bao nhiêu hộ?"
"112 hộ.”
Trương Mộng Thiên nói:
"Số này đều là con cái đến tuổi nhưng không cho đi học."
Trương Thanh Hoan thoải mái cười nói:
"Mọi người hôm nay vất vả một chút, hôm nay chúng ta nhất định phải đàm phán xong 112 hộ, nếu có thể hoàn thành thuận lợi thì ta sẽ dẫn mọi người đi ăn lòng già!"