Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1514: Người Bình Thường




Sau khi xem xét vết thương trên người những siêu phàm giả ở đây, hắn lại nhíu mày nói:

"Trên người những thi thể này đều có những vết thương ở các khớp nối khác nhau, đây chẳng phải là phong cách hành sự thường thấy của Hỏa Đường và sao Át Bích?"

"Trưởng quan, ngoại trừ Hỏa Đường và Át Bích, trong liên bang vẫn còn rất nhiều cao thủ am hiểu kĩ năng cận chiến và tấn công khớp nối.”

Một tên sĩ quan nói:

"Căn cứ của Át Bích và Hỏa Đường đều cách chúng ta rất xa, nên khả năng hung thủ là họ rất nhỏ."

"Thời gian trước từng có tin đồn Đại trưởng lão của Hỏa Đường đang ở phương bắc nên chúng ta không thể loại bỏ khả năng này.”

Jindai Yunhe lạnh lùng nói:

"Hơn nữa một trong hai tên võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn còn là kẻ thù của Át Bích, vì trước đây hắn từng dẫn đầu một nhóm người đi cướp ở một khu tập trung của người hoang dã, nên Át Bích đã ra lệnh truy sát hắn."

Lúc này có một tên binh sĩ vừa bước ra khỏi quầy rượu vừa nói:

"Trưởng quan, tất cả đồ điện ở đây đều đã bị tạc đạn EMP phá hủy nên ta không thể tìm thấy video giám sát nào."

Jindai Yunhe cười lạnh:

"Lập tức đi kiểm tra tất cả camera giám sát trong bán kính 10 cây số quanh đây, ta không tin hắn có thể tránh thoát được tất cả các camera giám sát!"

Nửa giờ sau, một binh sĩ mang một chiếc máy tính bảng đến cho hắn, trên màn hình lúc này là hình ảnh một người đàn ông mặc một bộ đồ te tua như người hoang dã đang bước đi trên con phố dài.

Thậm chí Jindai Yunhe còn mơ hồ nhìn thấy những đồ đằng màu đen thần bí mà hoa lệ trên lưng đối phương.

"Át Bích?"

Jindai Yunhe nhíu mày:

"Hắn tự ra tay sao."

Không hiểu sao, lúc này Jindai Yunhe lại cảm thấy rất kì lạ, lúc trước tự nhiên họ phải đối mặt với một cao thủ Thổ nguyên tố thần bí của Khánh thị, sau đó đến Bạch Trú, bay giờ lại xuất hiện thêm cả Át Bích.

Như thể cả thế giới đều đang đổ xô đến thành phố số 22 để đối đầu với tập đoàn Jindai vậy!

"Ra lệnh truy nã Từ Lâm Sâm, người nào tìm được manh mối lập tức thưởng 30 triệu!"

Jindai Yunhe lạnh lùng nói.

Ban đêm.

"Ông chủ, ngươi để ta giết tên Trương Thanh Hoan này đi.”

Giang Mục Bắc thở dài nói:

"Ta nghĩ, chỉ khi nào hắn chết thì chúng ta mới có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật đứng sau Câu lạc bộ Nghệ Thuật, từ lúc chúng ta tiếp cận họ đến giờ, rõ ràng tên này chính là trở ngại lớn nhất."

"Đừng nói nhảm nữa.”

Từ Lâm Sâm vừa xem tin tức trên điện thoại vừa nói:

"Tuy Trương Thanh Hoan hơi ngu ngốc một chút, nhưng hắn không phải người xấu, Át Bích cũng có nguyên tắc của Át Bích, những người có ý tưởng thay đổi thế giới này như họ chính là đồng minh của chúng ta, mà đã là đồng minh thì không được giết."

"Chúng ta còn phải đoàn kết với Trương Thanh Hoan sao?"

Giang Mục Bắc khó tin nói:

"Sao ta lại cảm thấy, nếu chúng ta đoàn kết với hắn thì lại càng khó với đến thành công nhỉ."

"Cố tìm cái chung, gác lại bất đồng.”

Từ Lâm Sâm nói.

Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, cả hai cùng im lặng nhìn ra cửa phòng trọ.

Người đó đi qua cửa phòng của họ, sau đó bắt đầu mở cửa căn phòng đối diện.

Từ Lâm Sâm biết, người này chính là Trần Tuế vừa tan làm về nhà...

Hắn trầm tư hỏi:

"Đúng rồi, ngươi cảm thấy người tên là Trần Tuế này như thế nào, rõ ràng ta cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng lại không thể nhớ nổi đã từng nghe thấy ở đâu."

"Ta cũng không nhớ.”

Giang Mục Bắc lắc đầu nói:

"Ta thấy tiếng bước chân của hắn rất nặng nề, rõ ràng hắn là người bình thường. Ông chủ, ngươi đang nghi ngờ hắn sao?"

"Không phải ta nghi ngờ hắn, mà là tự nhiên chúng ta lại có một người hàng xóm ở cùng câu lạc bộ nên ta cảm thấy hơi khác thường một chút.”

Từ Lâm Sâm nói:

"Nhưng vì hắn đến đây trước chúng ta nên hoàn toàn có thể loại bỏ hiềm nghi, chẳng qua ta chỉ tò mò chút thôi."

"Đúng rồi, không biết tối nay tên Trần Tuế này đi đâu, hay hắn đi làm đêm.”

Giang Mục Bắc nói.

"Nghe nói hắn đang làm việc trong một nhà hàng ở khu thứ bốn, dù sao thì việc của hắn không xung đột gì với chúng ta nên ngươi không cần quan tâm mấy chuyện này.”

Từ Lâm Sâm nói.

"Cũng đúng, mỗi đêm hắn ra ngoài làm gì thì có liên quan gì đến chúng ta đâu.”

Giang Mục Bắc gật đầu.

Từ Lâm Sâm nói:

"Nhưng ngươi có chú ý đến một việc không, mỗi đêm 4 giờ hắn mới về đến phòng, nhưng 9 giờ đã dậy, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ được ngủ 5 tiếng, nhưng mỗi ngày hắn đều có vẻ rất tỉnh táo."

"Ngày mai ta sẽ chú ý hắn."

"Ừ, quan sát một chút.”

Từ Lâm Sâm tắt điện thoại:

"Ngủ đi, Trương Thanh Hoan nói ngày mai có nhiệm vụ rất quan trọng cần làm."

Sáng ngày thứ hai, hai người đều nhận được lệnh xuống dưới tập trung của Trương Thanh Hoan, sau khi xuống đến nơi, họ đều nhìn thấy Trương Thanh Hoan đang cầm một cái túi, còn Trần Tuế và Trương Mộng Thiên đều đã đứng bên cạnh hắn nhìn xung quanh, không biết đang tìm cái gì.