Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1516: Đàm Phán 2




Lòng già là một trong những món khá đặc sắc trong khu ổ chuột, sau khi gia súc được đưa đến các lò mổ, phần thịt ngon nhất sẽ được đến cho các nhân vật lớn, nhưng vì rất ít người thích ăn lòng nên lòng mới trở thành phần thịt rẻ nhất.

Đương nhiên, dù giá của nó là rẻ nhất nhưng không có nghĩa là người dân nào cũng đủ tiền mua được nó, hôm nay Trương Thanh Hoan cũng coi như hào phóng một lần.

Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc lại quay sang nhìn nhau, họ đều không ngờ Câu lạc bộ Nghệ Thuật còn quan tâm đến cả chuyện này.

So với việc tổ chức biểu tình học sinh mà họ đang làm, những gì mà Câu lạc bộ Nghệ Thuật đang làm có vẻ khá thô bạo, nhưng tính phổ cập lại mạnh hơn nhiều.

Nguyện vọng của Át Bích bây giờ chính là để tất cả những đứa trẻ trên thế giới này đều biết chữ, ít nhất thì bọn trẻ cũng biết đọc báo hay xem tin tức, từ đó biết thế giới này đang xảy ra cái gì.

Nghĩ đến đây, Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với Câu lạc bộ Nghệ Thuật.

Từ Lâm Sâm thấp giọng nói:

"Bây giờ ta có thể khẳng định, người đứng đằng sau Câu lạc bộ Nghệ Thuật chắc chắn chính là người mà Ương Ương nhắc đến. Bây giờ ta cũng rất tò mò không biết hắn định biến chỗ này thành cái gì."

Khánh Trần đứng ngay sau hắn vô tội nhìn lên trần nhà.

...

Trong một tiệm mì lòng già ở khu thứ chín, cả đám Khánh Trần đang ngồi trên một cái bàn dài ăn mì, trong đó Trương Thanh Hoan và Trương Mộng Thiên là hai người phát ra âm thanh lớn nhất.

Hôm nay họ đã hoàn thành nhiệm vụ thuyết phục 112 hộ gia đình cho con em đi học nên tâm trạng mọi người đều rất tốt.

Rõ ràng đây chỉ là việc nhỏ, nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy rất hưng phấn.

Từ Lâm Sâm lau miệng, sau đó hỏi Trương Thanh Hoan:

"Ông chủ, không phải chúng ta là câu lạc bộ sao, sao chúng ta phải làm những chuyện như thế này?"

Trương Thanh Hoan vừa ăn vừa nói:

"Đây không phải quyết định của ta, mà là của người ở phía trên, họn họ nói, muốn để sân trường lại vang lên tiếng đọc sách, họ còn nói, nếu cả một thế giới lớn như vậy mà không có nổi một tủ sách thì tất cả người lớn ở thế giới này đều sai rồi..."

Nói đến đây, hắn mới nhận ra mình nói lỡ miệng:

"Khụ khụ, Người ở phía trên mà ta vừa nói là chỉ các bậc tiên hiền trên trời, những lời này là do họ nói với ta trong mơ."

Lúc này Khánh Trần lại biến thành bậc tiên hiền trên trời rồi...

Từ Lâm Sâm không thèm quan tâm lí do sứt sẹo của Trương Thanh Hoan, hắn lại hỏi câu khác:

"Nhưng chúng ta là câu lạc bộ mà, không phải việc mà câu lạc bộ nên làm là đánh giết sao?"

"Để ta nói cho ngươi nghe.”

Trương Thanh Hoan vui vẻ nói:

"Khi còn bé, nhà ta rất nghèo, đến cơm còn không có mà ăn, huống chi là đi học cấp 2. Sau này ta cố gắng kiếm tiền, lúc đó ta nghĩ chỉ cần có nhiều tiền thì cuộc sống sẽ rất thoải mái, nhưng dù mọi chuyện diễn ra khá tốt, các huynh đệ đều có cái ăn, nhưng ta vẫn cảm thấy không vui. Mãi đến gần đây, dù mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, nhưng ta vẫn không cảm thấy mệt mỏi chút nào, các ngươi có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

Lần này là Khánh Trần hỏi.

Trương Thanh Hoan nói:

“Ta chợt nhận ra lí do vì sao trước đây ta vẫn luôn cảm thấy không vui, bởi vì mục tiêu của ta trước đây là làm cho cuộc sống của mình tốt hơn, còn mục tiêu của ta bây giờ là làm cho cuộc sống của mọi người tốt hơn, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau."

Giang Mục Bắc thầm thì nói:

"Tư tưởng giác ngộ còn mẹ nó rất cao..."

Trương Thanh Hoan tiếp tục nói:

"Hơn nữa, nếu bọn trẻ có thể đi học thì sẽ tìm được việc làm tốt hơn, ít nhất thì cũng không phải làm thành viên câu lạc bộ như ta. Nếu họ không đi làm thành viên câu lạc bộ thì chẳng phải cả thành phố số 22 sẽ chỉ còn Câu lạc bộ Nghệ Thuật sao, lúc đó chúng ta sẽ đi thu phí bảo hộ của cả thành phố, đây chính là nghệ thuật rút củi dưới đáy nồi!"

Từ Lâm Sâm:

"Phốc!"

Shock đến mức phun cả mì ra ngoài.

Khánh Trần:

"???"

Không ngờ tư tưởng của hắn khi truyền đến Trương Thanh Hoan lại bị xuyên tạc thành như thế này!

"Ca, ngươi nhìn này.”

Giang Mục Bắc đứa điện thoại di động ra trước mặt Từ Lâm Sâm, trên mà hình là một bài viết, tiêu đề bài viết là tập đoàn Jindai vừa ban bố lệnh truy nã Át Bích ở thành phố số 22!

Người bị truy nã chính là Từ Lâm Sâm vì hắn đã sát hại một thành viên của tập đoàn Jindai là Takahashi Taisei!

Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc đều ngơ ngác nhìn bài viết rất lâu, lúc mới đến đây, đúng là họ có ý định giết Takahashi Taisei, nhưng rõ ràng họ còn chưa kịp ra tay mà!

Chuyện này thật kì lạ.

Rõ ràng họ còn chưa ra tay, nhưng hung thủ lại là họ...

Từ Lâm Sâm im lặng rất lâu mới lên tiếng:

"Trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, tám phần là người mà Ương Ương nhắc đến muốn lợi dụng ta..."

Giang Mục Bắc nhíu mày:

"Nếu để ta biết hắn đang ở đâu thì chắc chắn ta sẽ đi đòi món nợ này."

Khánh Trần đột nhiên ngẩng đầu nhấc tay:

"Ông chủ, thêm một bát nữa."

Trương Thanh Hoan thầm nói:

"Ngươi ăn ít một chút thì có làm sao, sao lại ăn nhiều như vậy!?"