Ánh đèn rực rỡ trên sân khấu hắt lên thân kiếm khiến nó càng trở nên bóng loáng, mà mục tiêu của hai thanh kiếm đó chính là Khánh Trần.
Đồng tử của Khánh Trần lập tức co rụt lại, hai người này đều là võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn!
Không biết hai người này đã mai phục ở đây từ bao giờ, trong khi những người khác uống rượu cuồng hoan ở trên này thì họ kiên nhẫn ngồi ở nơi tối tăm đó để đợi con mồi xuất hiện.
Xem ra chuyện người du hành mất tích đã thu hút được sự chú ý của tập đoàn Jindai nên họ đã ra lệnh cho những người này đên tụ tập một chỗ chứ không được phép ở nhà một mình.
Sau đó họ lại cử người mai phục ở gần những vị trí này để chờ hung thủ tự động sa lưới.
Cuối cùng họ cũng đợi được.
Nhưng thứ họ chờ được không phải thời cơ, mà là cái chết.
Rất tốt, nhưng lần sau đừng chờ nữa.
Khánh Trần nở một nụ cười như thể hắn đã sớm biết trước họ đang nấp ở đây vậy, sau đó hắn nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên.
Hai thanh kiếm cứ thế bay sượt qua người hắn, lưỡi kiếm sượt qua trần nhà để lại hai vết kiếm thật sâu trên đó.
Lần này hắn không sử dụng át chủ bài của mình mà chỉ đơn giản tránh né đường đi của hai thanh kiếm, cơ thể hắn nhanh nhẹn như một con Thần Ngưu trong núi tuyết.
Hai tên võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn thấy hắn né được đòn đầu tiền thì lập tức đổi sang sử dụng thế "Cư Hợp" .
Hai thanh kiếm lại lao về phía hắn lần nữa!
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp tiếp cận hắn thì đã phải dừng lại.
Vì không biết Khánh Trần đã cầm lấy cổ tay của hai người từ lúc nào, đúng lúc này, ngón tay cái của hắn bỗng nhấn nhẹ một cái, cổ tay của hai tên võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn lập tức trật khớp!
Keng keng hai tiếng vang lên, hai thanh kiếm cứ thế rơi xuống sàn.
Hai tên võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn lập tức kinh hãi thốt lên:
"Cấp A sao?!"
Vì trong những lần trước, Khánh Trần và Trương Mộng Thiên đều phối phối hợp với nhau tách từng người du hành ra một chỗ rồi mới hành động, nên họ đều nghĩ vì thực lực của hung thủ không quá mạnh, nên hắn mới bắt buộc phải tách ra giết từng người.
Nhưng họ không biết là, sở dĩ Khánh Trần luôn tách những người du hành đó ra khỏi đám đông rồi mới hành động không phải vì hắn không đủ năng lực để giết người, mà vì Tiểu Mộng Nhiên chỉ là một người bình thường, nên hắn chỉ có thể ứng phó với từng người du hành làm việc cho Jindai mà thôi.
Ngoài ra còn một lí do nữa, đó là vì phần lớn người du hành làm việc cho tập đoàn Jindai chỉ đạt cấp D, nếu đã như vậy thì tổ chức đó cần gì phải phái ra một tên cao thủ cấp A? Tên cấp A bị phái đi đó không cảm thấy xấu hổ sao?
Thế nhưng, những gì mà Khánh Trần vừa biểu hiện ra đều là năng lực mà chỉ cấp A mới có!
Nếu không thì sao hai võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn cấp B như họ lại không phản kháng được gì như thế này!
Nhưng hai người họ vẫn không bỏ cuộc, cả hai quay sang nhìn nhau một lượt rồi cùng lao về phía Khánh Trần, sau đó dùng bàn tay lành lặn còn lại giữ lấy hắn.
Sau đó hai tên võ sĩ Thiết Xá Ngự Miễn cùng lấy ra dao găm cài sẵn bên hông rồi đâm thẳng về phía Khánh Trần.
Nhưng đúng lúc này, họ lại cảm thấy cả cơ thể mình bắt đầu tê dại.
Như thể có một dòng điện từ đâu đó đang truyền vào cơ thể họ, tuy nhìn bề ngoài cơ thể của họ vẫn rất bình thường, nhưng bên trong lại có một dòng điện màu vàng đang theo dòng máu phân tán ra khắp cơ thể, khiến cả người họ không ngừng run rẩy.
Đó chính là sức mạnh của lôi điện.
Thường thì sau khi thức tỉnh dị năng lôi điện, các dị năng giả rất thích dùng năng lực của mình một cách thô bạo, nhưng Khánh Trần không thích cách đó lắm, hắn thích những gì được tính toán tỉ mỉ hơn, ví dụ như trên đường đến đây, hắn chỉ cần phóng xuất ra những sợi lôi điện vô hình thì hình ảnh trên camera giám sát sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như lúc này, hắn đang lợi dụng năng lực của mình để khiến đối phương mất chi giác trong cận chiến.
Khánh Trần nhẹ nhàng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hai người, sau đó hắn lại đưa tay chặt lên cổ mỗi người một nhát.
Trong trận chiến này, sự chênh lệch giữa Khánh Trần và đối phương đã được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Sau khi hiến tế thi thể của hai tên võ sĩ cấp B cho Con Rối Giật Dây, hắn không tiếp tục ở lại quá lâu mà nhanh chóng bước ra ngoài.
Ngay khi bước ra khỏi quán bar, hắn lại một lần nữa phóng xuất lôi điện vào dây dẫn, sau hơn mười lần liên tục truyền lôi điện, dòng điện to lớn lập tức đi theo dây dẫn đến phá hủy tất cả các linh kiện trong các thiết bị điện ở đây.
Phanh phanh phanh vài tiếng, tất cả những thiết bị điện trong quán bar đều tóe ra tia lửa.
Hơn mười phút sau, mấy chục chiếc xe việt dã đều dừng lại trước của quán bar.
Jindai Yunhe mặc một chiếc áo choàng quân dụng thật dày lạnh lùng bước vào trong.
---
Hôm nay sẽ lên tới chương 1520, chúc các bạn cuối tuần vui vẻ!