Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1512: Baka




Trần Dịch Đông cười nói:

"Nếu đã là câu lạc bộ thì đương nhiên phải hành động theo phong cách của câu lạc bộ, thấy ai ngứa mắt thì giết là được."

"Ta hiểu rồi, ta bị một người tên là La Vạn Nhai sắp xếp vào đội ngũ đi theo hắn, hắn nói tiềm lực của ta rất lớn nên muốn dẫn ta đi tìm hiểu thêm về Câu lạc bộ Nghệ Thuật.”

Cao Dương nói:

"Có lẽ mấy ngày tới ta sẽ không đi tìm hiểu hành tung của Trương Thanh Hoan được, nhưng ngày yên tâm, cho ta 3 ngày, ta sẽ gửi thông tin về hành tung của hắn cho ngài."

Cao Dương hứa hẹn.

Trần Dịch Đông nói:

"Vậy ta sẽ cho ngươi ba ngày, thật ra tên Trương Thanh Hoan đó cũng không khó giết, nếu hắn chết thì chắc chắn Câu lạc bộ Nghệ Thuật sẽ tự giải tán, đến lúc đó ngươi mới có thể trở về."

...

Nửa đêm, Khánh Trần vừa tan làm, sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng Hắc Thiên Nga, hắn phải dừng lại kéo cổ áo lên cao hết mức rồi mới tiếp tục bước đi.

Mùa đông ở thành phố số 22 rất lạnh, nhất là về đêm, khi trên đường không một bóng người càng làm bầu không khí trở nên lạnh hơn.

Bây giờ hắn không cần ở lại chăm sóc những người đi theo Jindai Kura đến đây quá chén nữa, vì Khánh Trần đã nói với quản lý Vương, bảo hắn cử hai người ở bộ phận lễ tân ở lại thu dọn tàn cuộc.

Bây giờ hắn chính là cây rụng tiên của nhà hàng Hắc Thiên Nga nên đương nhiên lời nói của hắn cũng rất có trọng lượng.

Khánh Trần đang đi về phía ga tàu, bây giờ chỉ có đoàn tàu hạng nhẹ đó mới có thể đưa hắn an toàn về khu thứ chín.

Trước đây ở ga tàu rất đông vì giờ này cũng là giờ tan làm của những người ở khu Hạ Tam đến đây làm việc.

Nhưng bây giờ thành phố đã ban bố lệnh giới nghiêm ban đêm nên rất nhiều người đã mất việc làm.

Nên ga tàu cũng vắng vẻ hơn rất nhiều.

Vì tất cả camera giám sát ở đây đều đã bị trộm mất nên ga tàu đã trở thành một trong những điểm giao dịch nổi tiếng của thế giới ngầm.

Ngay khi con tàu chuẩn bị dừng lại ở khu thứ chín, Trương Mộng Thiên bỗng xuất hiện trong khoang tàu hắn đang ngồi, sau khi vứt một cái túi mà đen xuống chân hắn, đối phương lại tiếp tục đi về phía trước như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khánh Trần nhặt cái túi đó lên, sau đó nhân lúc đoàn tàu giảm tốc trước khi vào ga để nhảy ra ngoài cửa kính.

Hắn dùng miệng cắn túi rồi bò dọc theo phần bị ánh sáng che khuất của một tòa nhà ngay bên cạnh đường ray.

Sau khi thay quần áo xong, hắn mới bước ra khỏi bóng tối, trên người hắn lúc này không còn là bộ quần áo hắn mặc lúc mới bước ra khỏi nhà hàng Hắc Thiên Nga nữa, mà là một bộ quần áo te tua rách rưới như người hoang dã.

20 phút sau, Khánh Trần đã xuất hiện trước một quán bar tên là "Dưới ánh đèn neon rực rỡ, chúng ta cùng cởi quần đánh rắm", không biết ai đã đặt cho nó một cái tên tràn đầy phong cách Punk như vậy.

Khánh Trần thầm thì nói:

"Cái tên này thật là."

Vừa dứt lời, hắn lập tức đẩy cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng khóa trái cánh cửa từ bên trong.

Lúc này trong quán bar có hơn 30 người du hành làm việc cho tập đoàn Jindai đang chăm chú ngồi xem những vũ nữ đang uốn éo trên sân khấu phía xa.

Chăm chú đến mức chẳng có tên nào phát hiện ra ngoài cửa vừa xuất hiện 1 người.

Khánh Trần nhẹ nhàng lại gần một người, sau đó đưa tay lên khoác vai đối phương.

Ca một tiếng, người du hành đó nhẹ nhàng đổ xuống ghế, nhưng vì tiếng nhạc trong này quá lớn nên chẳng ai để ý đến âm thanh bất thường này cả.

Khánh Trần lại tiếp tục chuyển sang mục tiêu khác, đợi đến khi có người phát hiện điều bất thường thì hắn đã xử lí xong hơn 10 tên rồi.

"Baka!"

Một tên thấy mấy người ngồi xung quanh mình đều không còn tiếng động thì luống cuống không biết làm gì, hắn định lôi khẩu súng trong túi ra nhưng ngay khi tay hắn chạm đến chuôi súng thì Khánh Trần đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Sau đó thiêu niên đập thật mạnh lên huyệt Thái Dương của hăn, đòn tấn công đó lập tức khiến vô số mạnh máu trong não hắn đứt vỡ, máu tươi bắt đầu tuôn ra xối xả.

Đến khi hắn ngã xuống sàn, hai mắt của hắn đã chảy đầy máu tươi.

Một người du hành khác không cầm súng theo nên đành vác ghế xông về phía Khánh Trần.

Nhưng ngay khi hắn chỉ còn cách Khánh Trần một khoảng ngắn, Khánh Trần bỗng ngồi xổm xuống, sau đó nện một đòn thật mạnh lên đầu gối của hắn, răng rắc một tiếng, các dây chằng trong gối đều đứt làm đôi khiến nó biến dạng, sau đó lớp da bên ngoài không chịu nổi áp lực nên rách toạc ra, những đầu xương cũng theo đó mà lộ ra ngoài không khí.

Khánh Trần thoát ẩn thoát hiện trong quầy bar như một bóng ma, mỗi đòn tấn công của hắn đều nhắm chuẩn vào những khớp nối, những điểm yếu hay điểm trí mạng trên cơ thể đối phương.

Nhưng ngay khi hắn tiến lại gần sân khấu, phần sàn gỗ phía dưới sân khấu bỗng vỡ toang, kèm theo đó là hai bóng người lao ra.

Cao thủ!

Rút kiếm!

Ánh kiếm!