Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1507: Câu Lạc Bộ Đặc Biệt




Giang Mục Bắc thở dài:

"Cũng được, chúng ta muốn qua phỏng vấn chắc chắn không có gì khó, vậy chờ phỏng vấn đi.”’

Từ Lâm Sâm đứng bên cạnh cửa số trên lầu, nhìn xe bảo trì điện, xe bảo trì ống dẫn, xe bảo trì thang máy, xe lắp đặt camera đồng thời lái đến, đang được câu lạc bộ Nghệ Thuật sắp xếp lại, các cư dân thì vui mừng khôn xiết mà đứng đó đợi chờ.

Không thể không nói, ở trong Liên Bang, chỉ cần đặt tiền đúng chỗ thì rất hiếm khi có chuyện không thể không giải quyết được.

Vừa mới đây thôi mà đã gần đến cuối năm, vì tiền thưởng tết, ngành điện lực vẫn tiếp tục hoạt động.

"Ông chủ, ngươi nói xem câu lạc bộ Nghệ Thuật làm từ thiện ở khu ổ chuột, là có ý đồ gì?”

Giang Mục Bắc hỏi.

“Không biết, cần phải quan sát đã.”

Từ Lâm Sâm nhìn những người đang chậm rãi lắp đặt camera kia, đăm chiêu.

Thật ra họ không biết là, Khánh Trần mà họ muốn tìm đang ở sát vách họ.

Mà Khánh Trần ở sát vách, từ đầu đến cuối, yên lặng nghe họ trò chuyện...

Lúc Khánh Trần nghe được hai người họ muốn gia nhập câu lạc bộ Nghệ Thuật, trong lòng lập tức nhúc nhích, xuống dưới lầu quét sơ yếu lí lịch để báo danh.

Hôm nay hắn mang trọng thương trong người, Jindai Yunhe thì đã trốn đi.

Thay vì tiếp tục cứng rắn với họ, không bằng ẩn nấp một thời gian, giúp La Vận Nhai mở rộng quy mô của địa bàn ở thành phố 22 ra ngoài, nhân tiện hùa vui theo hai vị Át Bích một chút.

Dù sao, sự nghiệp hiện tại của khu 9, mới là khâu quan trọng nhất trong kết hoạch của hắn.

Hơn nữa, nếu bây giờ Khánh Trần muốn giết Jindai Yunhe, ai biết được có thể làm cho vị nhân vật Át Bích huyền thoại này ra tay giúp đỡ không? Mặc dù khả năng là vị Át Bích này không nguyện ý giúp...

...

Khu 8, một tòa biệt thự độc lập.

Đây cũng là ngôi biệt thự duy nhất ở Hạ Khu, thuộc về câu lạc bộ Long Văn.

Nơi này trước đây là một nhà máy, về sau bị bỏ hoang cải tạo thì được câu lạc bộ Long Văn mua lại, cũng không biết làm thế nào mà đất công nghiệp lại biến thành đất nhà ở, xây lên một ngôi biệt thự duy nhất đây.

Biệt thự có diện tích 3100 mét vuông, nhìn như cung điện, bên ngoài biệt thự là sân cỏ và vườn hoa.

Bên trong vườn, mấy chục thành viên thành viên câu lạc bộ trang bị súng ống đầy đủ qua lại tuần tra, trong vườn hoa còn có bốn trạm gác thật cao, có mấy nhân viên an ninh tuần tra đứng trên đó.

Trong khu ổ chuột, không có đại ca vĩnh viễn, nên đừng quan tâm có bao nhiêu nhân vật có thể bị lật thuyền trong mương.

Lúc này, một thành viên câu lạc bộ trở về từ bên ngoài, một mạch đi đến phòng khách biệt thự.

Ông chủ câu lạc bộ Long Văn Trần Dịch Đông đang ngồi trên sô pha, cởi trần, dùng dao nhỏ gọt đùi cừu nướng.

Sau sofa còn có hai người đàn ông đang đứng nghiêm canh phòng, làm hắn ta cứ như ông trùm thuốc phiện ở khu Tam Giác Vàng vậy.

Hắn ta thấy có người vội bước vào, không chút hoang mang hỏi:

“Sao thế, Hạ Khu có chuyển biến gì mới à?”

Là câu lạc bộ lớn nhất của thành phố 22, hắn ta không chỉ lo liệu tốt những chuyện ở trên mà còn phải chú ý đến những tình huống ở dưới, nếu có người có thể uy hiếp đến địa vị của hắn ta, thì phải lập tức tiêu diệt.

Tên thành viên câu lạc bộ nói ra:

“Ông chủ, khu 9 có một câu lạc bộ không đúng lắm, bỗng dưng tiêu diệt bốn câu lạc bộ khác.”

“Ồ?”

Trần Dịch Đông nhíu mày:

“Một diệt bốn, xem ra là có trợ thủ mạnh đấy.”

“Vâng, nghe nói là có chiến sĩ gen, nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là suy đoán của người dân chứ chưa có người xác nhận, còn nghe nói, trong quá trình chiếm đoạt tối qua chúng làm bị thương không ít người.”

Thành viên câu lạc bộ đáp lời.

“Ta biết rồi, lại có kẻ có dã tâm nhảy ra”

Trần Dịch Đông thờ ơ nói:

“Câu lạc bộ này đang mở rộng quy mô, nên nhất định đang nôn nóng chiêu binh mãi mã, Cao Dương, ngươi đi gia nhập câu lạc bộ chúng làm nội gián, thăm dò rõ ràng ngọn nguồn của câu lạc bộ khiến người ta chán ghét này cho ta.”

Một người đàn ông sau sofa gật đầu đồng ý:

“Vâng ông chủ, chỉ có điều, chúng ta cần phải phòng bị với một câu lạc bộ nhỏ như vậy sao?”

Trần Dịch Đông cười cợt:

“Cao Dương, dạy cho ngươi một đạo lý, rất nhiều ngọn lửa nhỏ cần phải bóp tắt trước khi nó tràn lan ra,có một số thiên tài phải bóp chết khi còn trong trứng, không thì nguy hiểm, câu lạc bộ Long Văn có thể truyền từ đời ông nội ta đến đời ta, chính là nhờ sự cẩn thận chặt chẽ này. Chúng ta giữ lại ở khu 9 hơn trăm câu lạc bộ nhỏ, là vì để chúng không nghĩ rằng chúng ta độc đoán, nhưng cũng tuyệt đối không thể để chúng uy hiếp chúng ta.”

Cao Dương gật đầu:

“Vâng ông chủ, tôi đi gia nhập thành viên câu lạc bộ chúng đây.”

“Ừ, ngày nào cũng phải báo cáo lại tình hình đấy.”

...

Sau giờ ngọ, Cáp Tử Lung, cửa phòng 120 có một đội ngũ thật dài đang xếp hàng chờ đến lượt phỏng vấn vào câu lạc bộ Nghệ Thuật.

Không thể không nói, trước kia có nhiều người nhìn thấy câu lạc bộ đều tránh không kịp, không muốn trêu vào cũng không muốn gia nhập.