Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1508: Chém Hắn




Nhưng câu lạc bộ Nghệ Thuật không giống vậy, người muốn gia nhập rất nhiều.

Khánh Trần nhìn bác gái đang đan áo len xếp hàng trước mình, hắn hơi do dự hỏi:

“Dì à, ngài cũng đến phỏng vấn hả?”

“Ờ!”

Bác gái quay đầu lại nhìn:

“Sao thế?”

“Dì, đây là câu lạc bộ đó, ngài đến làm gì?”

Khánh Trần dở khóc dở cười.

Bác gái nói:

“Ta cảm thấy câu lạc bộ Nghệ Thuật chắc là một chỗ hợp xướng lớn...còn thiếu lĩnh xướng, ta thì ca hát khá tốt, lúc trẻ suýt thì đã trúng tuyển ban đồng ca của thành phố 22 đấy.”

Trong lòng Khánh Trần nổi lên tôn kính, không ngờ đây là đây còn là một vị cao thủ đấy.

Nhưng câu lạc bộ thì tuyển chọn hợp xướng để làm cái quái gì chứ, hắn kéo theo La Vận Nhai đến đây để tranh thiên hạ chứ không phải đến làm hợp xướng nhé!

Đương nhiên, những khía cạnh này đã nói rõ, những người bình dân an cư lập nghiệp ở đây, đã dần dần không còn e ngại câu lạc bộ Nghệ Thuật nữa, đây ngược lại là chuyện tốt.

Lúc này, Tiểu Thất từ phòng 1207 đi ra, khuyên hàng chục bác gái và hơn mười bác trai rút khỏi đội ngũ.

Hắn ta tốt bụng khuyên giải nói:

“Bác gái, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài chém người đó, ngài đừng ở đây làm loạn thêm được không?”

Bác gái cười híp mắt, móc hạt dưa từ trong túi ra, nhét vào túi Tiểu Thất:

“Bác gái sẽ không chém ngươi đâu, nhưng bác gái có thể đan áo len cho các ngươi đấy, tiểu tử nhận lấy hạt dưa đi rồi để bác gái vào đó phỏng vấn nhé.”

Đầu năm này, hạt dưa cũng không hề rẻ, nhà nghèo thì cuối năm mới có thể bỏ tiền mua chút ít.

Lúc này Tiểu Thất cũng dở khóc dở cười:

“Bác gái đừng làm rộn chuyện nữa được không, ai là phụ huynh thì nhanh đón về đi.”

Cuối cùng bác gái và các bác lớn tuổi cũng rút đi, khi họ đi ngang qua đội ngũ, còn có người dừng lại trước mặt Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc cười nói:

“Ôi, hai tiểu tử này này lớn lên nhìn duyên dáng đấy, các ngươi có người yêu chưa?"

Từ Lâm Sâm: "..."

Giang Mục Bắc: "..."

Bỗng dưng Khánh Trần cảm thấy, khung cảnh phỏng vấn này như một trò cười vậy...

Hơn nữa, không chỉ một mình Khánh Trần nghĩ như vậy mà Cao Dương câu lạc bộ Long Văn, lúc này đang đứng sau Khánh Trần, cũng đang rất nghi ngờ về nhiệm vụ hắn ta đang mang trên người.

Hắn ta nhìn những bác gái cười híp mắt rời đi kia, bỗng dưng nghĩ, một tổ chức như này, thật sự đáng được đại ca chú ý à...

Lúc này, trong đội ngũ còn có người nhỏ giọng trò chuyện với nhau:

"Cũng không biết người phỏng vấn sẽ hỏi chuyện gì?"

Tên còn lại suy tư nói:

"Phỏng vấn câu lạc bộ...có thể sẽ hỏi lần ngươi chém người gần đây nhất là lúc nào, chém được mấy tên, khi chém có cảm nhận gì, am hiểu chém chỗ nào nhất, sau đó sẽ hỏi năng khiếu của người một chút, tiền lương mong muốn là bao nhiêu.”

Nói xong, rất nhiều người trong đội ngũ đều yên tĩnh để tổ chức lại từ ngữ của mình.

Trong lúc đang suy nghĩ, đã tới lượt Giang Mục Bắc.

Hắn ta bước vào phòng, đánh giá xung quanh, phía trước là chỗ ngồi của người phỏng vấn, bên cạnh còn có một cái ghế lẻ lôi, trong phòng phỏng vấn còn dán quảng cáo của câu lạc bộ “giúp mọi người làm việc tốt.”

Đây là phòng phỏng vấn câu lạc bộ Nghệ Thuật mượn người dân dùng tạm, nên nhìn còn hết sức đơn sơ.

Chẳnq qua, đây là lần đầu tiên dùng cách phỏng vấn để tuyển chọn thành viên câu lạc bộ.

Giang Mục Bắc ngồi trên ghế dựa, Tiểu Thất hỏi:

“Giang Tiểu Bắc tiên sinh đúng không, xin hỏi trước đây ngài làm gì?”’

Giang Mục Bắc trả lời:

“Ta là một thợ săn hoang dã trên vùng hoang dã giúp liên bang quyền quý săn bắt động vật hoang dã quý hiếm.”

Tiểu Thất gật đầu:

“Ta thấy trên sơ yếu lí lịch ngài có nói mình là một vị chiến sĩ gen, nên muốn hỏi ngài vì sao một vị chiến sĩ gen như ngài lại lựa chọn chúng ta?”

Giang Mục Bắc nghiêm túc trả lời:

“Ta thấy các ngươi đang vì người dân khu 9 làm việc tốt, mà ta thì đã chán ghét việc đánh đánh giết giết, nên muốn làm chút việc thiện tích đức.”

Câu trả lời này, là hắn ta và Từ Lâm Sâm đã thảo luận ra, căn cứ vào tính chất của câu lạc bộ Nghệ Thuật chắc chắn sẽ không nhận những người tính tình tồi tệ, cho nên họ phải bày ra bộ dạng ‘Ta là người tốt, ta muốn tiếp tục làm người tốt trong loạn thế này’ mới được.

Trương Thanh Hoan ngồi ở chỗ phỏng vấn hỏi:

“Nếu như ngươi là thành viên câu lạc bộ Nghệ Thuật, khi thấy những thành viên câu lạc bộ chúng ta bị ức hiếp, ngươi sẽ làm gì?”

Giang Mục Bắc đắn đo một chút mới nói ra:

“Đầu tiên ta sẽ nghĩ cách để loại bỏ vũ khí của đối phương, sau đó nổ lực hòa giải biến chiến tranh thành hòa bình.”

Tiểu Thất gật đầu:

“Được rồi, phỏng vấn kết thúc, rất đáng tiếc ngài không trúng tuyển vào câu lạc bộ Nghệ Thuật, mời gọi vị kế tiếp vào đây.”

Thấy Giang Mục Bắc không động đậy, Tiểu Thất thắc mắc hỏi:

"Ngài còn có chuyện gì không?"

“Tại sao ta không vượt qua?”

Giang Mục Bắc tức rồi, hắn đường đường là Át Bích 4, phỏng vấn một thành viên câu lạc bộ nho nhỏ thôi mà vẫn thất bại ư.

Tiểu Thất nói:

“Chính là vấn đề vừa rồi đó, có người ức hiếp thành viên câu lạc bộ thì nên làm gì, chúng ta không hài lòng với vần đề này.”

Giang Mục Bắc thắc mắc:

“Vậy phải trả lời thế nào?”

Tiểu Thất nói một cách đương nhiên:

“Chém hắn á!”

Giang Mục Bắc: “???”

Thế giúp mọi người làm việc tốt như đã nói đâu rồi?