Không ai biết, hắn che giấu cơn đau đớn mãnh liệt như sóng cả kia như thế nào.
Trước 8 giờ, trong nhà hàng Hắc Thiên Nga cũng không có khách.
Vậy mà hôm nay Jindai Kura tới đặc biệt sớm, hắn mang theo một đám người tới. Khi Jindai Kura vừa vào cửa, toàn bộ phòng ăn lập tức phi thường náo nhiệt.
Ở bên ngoài, Jindai Kura đầu têu la lớn:
"Trần Tuế! Trần Tuế! Trần Tuế!"
Khánh Trần bất đắc dĩ điều chỉnh biểu lộ, trong nháy mắt ra khỏi bộ phận lễ tân, lập tức tươi cười tựa như một tay chơi lão luyện trên bàn rượu...
Hôm nay, vì chiêu đãi những vị khách quý này, Vương quản lý thậm chí còn đặt biệt bắt tất cả nhân viên tạp vụ phải nhảy múa một bài. Duy chỉ có Khánh Trần không cần nhảy, hắn chỉ cần ngồi trên bàn rượu là được rồi.
Một nam tử trẻ tuổi vừa cười vừa nói với Khánh Trần:
"Trần Tuế, nghe nói cho tới bây giờ ngươi chơi game đều không thua, ai cũng đừng mơ bắt ngươi uống rượu. Hôm nay chúng ta chơi một trò chơi khác được không, ngươi uống một chén rượu, ta liền chuyển 100.000 cho ngươi ngay tại chỗ!"
Khánh Trần biết, hôm nay một giọt rượu mình cũng không thể dính, thế là cười lắc đầu:
"Không được."
Hắn đã chuẩn bị tinh thần ứng phó đối phương gây khó dễ. Nếu như hôm nay có người nhất định buộc hắn uống rượu, vậy hắn chỉ có thể đập nồi dìm thuyền giết ra ngoài. Nếu không sau khi uống say bị người ta tìm ra manh mối, thì chỉ có một con đường chết.
Khánh Trần nhìn thần sắc biến ảo trên mặt thanh niên trẻ tuổi.
Kết quả khiến hắn không ngờ tới...Đối phương cũng không nổi giận, mà đứng dậy vỗ tay khen hay:
"Quả nhiên là… nhân viên tạp vụ kim bài thận trọng nhất khu thứ tư! Ta thích! Khác hoàn toàn với những thứ hạ tiện yêu diễm bên ngoài!"
Khánh Trần dở khóc dở cười, mẹ nó cái trò gì đây, mình vừa đánh trọng thương Jindai Yunhe, thương tích đầy mình, bây giờ còn phải đối mặt mấy chuyện này?
Mà những người này làm sao vậy, mình càng không uống rượu, đối phương càng hứng thú.
Rõ ràng chỉ là một người không muốn uống rượu, thanh danh lại càng truyền càng xa trong giới thượng lưu thành phố số 22.
Rõ ràng chỉ là một nhân viên tạp vụ đến từ xóm nghèo, vậy mà có nữ minh tinh còn giành được uống rượu với hắn.
Cũng không biết Jindai Kura quảng cáo như thế nào nữa? !
"Aiii, các ngươi biết hôm nay đã xảy ra chuyện động trời gì không?"
Qua ba lượt rượu, một hậu duệ tập đoàn Jindai khẽ cười nói.
"Jindai Yunhe bị ám sát, trên mạng có cả video. Nhưng cao thủ đánh nhau quá nhanh, xem không được rõ."
Một nữ minh tinh nói:
"Mạnh hơn minh tinh phim hành động trong liên bang chúng ta nhiều!"
"Giống nhau sao được, người ta đang giết địch, minh tinh đánh võ là cố ý hãm tốc độ lại để người xem hiểu được. Người ta thích cũng là chiến sĩ gen cấp C đó. "
Một nữ minh tinh không vui nói.
"Cấp C?"
Thanh niên Jindai cười nói:
"Cấp C thì bõ bèn gì, hai vị giao thủ ngày hôm nay, có khả năng đều là cấp A! Nhưng chuyện này còn chưa kết luận, trước mắt không có thứ gì chứng minh thân phận của sát thủ. Cũng có người nói có thể hắn chỉ là cấp B, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng thân thủ sát thủ tuyệt đối là cấp A. Nhân vật như vậy, đánh với minh tinh của ngươi, một chấp 100 cũng dư xài, ngươi còn không nhìn thấy hắn chạy đi đâu."
"Lo uống rượu đi, nói chuyện này làm gì, những chuyện này cách chúng ta rất là xa."
Có người ngắt lời.
Hắn không biết, kỳ thật chuyện này cách họ rất gần, vị sát thủ kia đang ngồi ngay cạnh bọn họ.
"Này, Trần Tuế, ngươi nghe nói chuyện hôm nay chưa?"
Jindai Kura uống xong một chén rượu hỏi.
Khánh Trần liền nhức cả hai hòn ‘bi’:
"Nhìn thấy video trên mạng rồi."
"Những người bình thường như các ngươi đánh giá chuyện này thế nào."
Trong mắt Jindai Kura lấp lánh ý cười.
Khánh Trần bình tĩnh đáp:
"Ta cảm thấy lá gan tên sát thủ này quá lớn, vậy mà dám công nhiên ám sát đại nhân vật Jindai tại thành phố số 22."
"Đúng, lá gan quá lớn."
Jindai Kura cười tủm tỉm nói, loại cảm giác phỏng vấn người trong cuộc, đối phương còn nhất định phải trả lời này, đúng là quá sung sướng.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ pha lê sát đất của nhà hàng Hắc Thiên Nga, có xe vận binh chạy qua liên miên không dứt. Thần sắc Khánh Trần không hề thay đổi, vẫn thay phiên chơi trò chơi với tất cả mọi người như cũ, sau đó nhìn tất cả mọi người bại trận.
Trong không khí phồn hoa náo nhiệt này, chỉ có mình Jindai Kura biết Khánh Trần vừa trải qua chuyện gì.
Một thiếu niên 18 tuổi, mấy giờ trước mới động thủ với một cao thủ cấp A thành danh đã lâu trong nội bộ tập đoàn Jindai, lấy cấp B đối cứng cấp A. Đánh đến đối phương nhất định phải trốn vào bệnh viện trong vòng vây tầng tầng lớp lớp của binh sĩ, thay cả nửa cái vai, cộng thêm một cánh tay máy.
Lúc này lại có thể chơi trò chơi như không có việc gì, tố chất tâm lý này cũng quá mạnh.
Jindai Kura đã xem video theo dõi, hắn biết nhất định Khánh Trần đã bị thương, nhưng đối phương vẫn có thể lần lượt thắng từng trò chơi trên bàn rượu.