Lúc này, một đội binh sĩ Jindai vọt vào từ cửa ra vào:
"Tất cả ngồi nguyên tại chỗ không cho phép động đậy, mọi người đưa chứng nhận thân phận điện tử của mình ra, xác nhận là cư dân thành phố số 22...Trưởng quan Kura! Thật ngại quá, chúng ta không biết ngài ở đây, chúng ta rời đi ngay!"
Jindai Kura cười nói:
"Chớ đi, ta nói không rõ ràng sao, các ngươi cố gắng điều tra nhà hàng Hắc Thiên Nga này thật kỹ. Xem liệu có kẻ gian ẩn nấp ở đây không, đừng buông tha bất cứ kẻ khả nghi nào. Sát thủ dám hành hung trên địa bàn của tập đoàn Jindai ta, chuyện này nhất định phải truy xét đến cùng."
"Tuân mệnh."
Binh sĩ đáp.
Khánh Trần mặt không thay đổi chứng kiến tất cả. Lúc binh sĩ tới kiểm tra thân phận của hắn, hắn cũng không do dự, trực tiếp lấy điện thoại di động, đưa chứng minh điện tử ra, bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.
Jindai Kura cười nói:
"Những người bạn này đều thuộc ba khu trên, nếu như không có vấn đề gì, thì ghi bọn họ vào trong danh sách đi. Cũng không cần đối đãi với họ như nhưng kẻ dòng giống thấp."
"Tuân mệnh."
Binh sĩ cúi người chào nói.
Binh sĩ Jindai cầm máy quét, đảo qua điện thoại di động của Khánh Trần, ghi số chứng minh điện tử của hắn vào trong danh sách.
Bây giờ đang phong tỏa toàn thành, giữa các khu đều đã hoàn toàn cách ly, cũng áp dụng lệnh giới nghiêm lâm thời.
Muốn vượt qua khu vực, trừ phi ngươi là thành viên gia tộc Takane, nếu không thì phải có tên trong dạng ghi chép này mới được.
Đợi đến rạng sáng 4 giờ, Khánh Trần chuốc người cuối cùng say rượu ngã xuống đất, Jindai Kura cười nói:
"Hôm nay quá đặc sắc, đây có thể là trận ám sát tinh diệu nhất ta từng thấy từ lúc chào đời tới nay. Dùng súng hẹn giờ sẵn bắn trúng cấp A, ta nghĩ cũng không dám nghĩ."
Khánh Trần tức giận nói:
"Ngươi mang ít người đến chút, thì cũng không đến nỗi mỗi ngày đều phải chờ đến rạng sáng 4 giờ mới được nói chuyện."
"Như vầy vui hơn, uống say rồi ngươi sẽ không phân rõ nơi này là Nhân gian hay là Địa Ngục."
Jindai Kura lười biếng ngồi trên ghế sa lon:
"Nhưng ngươi chẳng tin tưởng ta chút nào, vậy mà không giết một người nào, chẳng lẽ ngươi không tin Jindai Sora đã rời khỏi thành phố số 22?"
Khánh Trần từ chối cho ý kiến:
"Tin hay không cũng không quan trọng, mạng của mình thì mình tự giữ."
"Có lý."
Jindai Kura cười nói:
"Hôm nay không thể giết chết hắn, thật sự là khá đáng tiếc. Ta rất hiếu kỳ, lần này tính toán tường tận như thế, lần tiếp theo hẳn là rất hung hiểm? Thật sự rất chờ mong. Lại nói, trước khi chúng ta trở về thế giới ngoài, ngươi có thể giết chết hắn không?"
"Không liên quan gì đến ngươi."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
"Có liên quan, đương nhiên là có liên quan."
Jindai Kura chân thành nói:
"Ngươi giết Jindai Unuma, kết quả hiện tại bọn họ đều cho rằng đây là hậu quả của việc ta tránh chiến, mỗi ngày đều nghĩ cách trách vấn ta. Mà mấu chốt nhất là, Shikigami của Jindai Unuma và Jindai Unichi mất đi, đó mới là đại sự hàng đầy."
"Hôm nay ngươi tới đây cũng chỉ để nói những chuyện này?"
Khánh Trần hỏi.
Jindai Kura thở dài:
"Ta ngồi đây, khiến các binh sĩ kiểm tra qua quýt hơn rất nhiều, sao ngươi chẳng hề có ý cảm kích vậy! Làm cho người ta đau lòng quá!"
"Nói chuyện khác đi."
Khánh Trần cũng không cảm kích, bởi vì chứng minh điện tử của hắn là kiệt tác của Nhất, không có khả năng có bất kỳ vấn đề gì, vốn cũng không sợ kiểm tra.
Jindai Kura chỉ giúp hắn có thể đi lại thoải mái sau này, đúng là một chuyện tốt.
…
"Đúng rồi, trong thân thể máy mới của Jindai Yunhe, có vũ khí định hướng bằng sóng âm."
Jindai Kura cười đứng dậy rời đi, để một mình Khánh Trần ngồi trong nhà hàng Hắc Thiên Nga, chờ những kẻ say rượu kia tỉnh lại...
Khánh Trần lẩm bẩm:
"Người ta uống xong thì thoải mái bỏ đi, ta còn phải ở lại đây chờ kẻ say rượu, chuyện này là sao?!"
Đêm nay thành phố số 22 một đêm không ngủ.
Những trận lùng bắt toàn thành trước đây, đều không khoa trương như hôm nay. Sau khi đội cảnh vệ phong tỏa từng khu, lập tức chuyển bộ đội dã chiến vào trong thành phố, bắt đầu tiến hành rà soát toàn bộ ba khu dưới.
Nhưng đây chắc chắn là một trận rà soát không có kết quả.
Rà soát khu ổ chuột vốn là một chuyện tốn công vô ích, nơi này tụ tập 50% nhân khẩu trong thành phố, mà rất nhiều người thậm chí còn không có căn cước điện tử, cũng chẳng có hộ khẩu.
Nếu thật sự nghiêm ngặt điều tra nhân khẩu ngoại lai, sợ là phải bắt gần nửa khu ổ chuột.
Cho nên, chỉ có thể kéo đại ca từng câu lạc bộ ra tra hỏi, cũng giao cho mỗi người họ phải nghiêm tra những kẻ có hiềm nghi.
Bên trong phòng họp lớn của uỷ ban trị an PCE, Trương Thanh Hoan nhàn nhã ngồi giữa một đám đại ca câu lạc bộ. Lúc này hắn còn chưa nghĩ chuyện này có liên quan gì đến mình.
Dù sao chuyện lớn như vậy, làm sao lại dính tới họ?
Có câu cây ngay không sợ chết đứng, Trương Thanh Hoan không khẩn trương chút nào...
Cửa lớn phòng họp mở ra, một người trung niên mặc quân trang đứng trước mặt tất cả.
Một vị đại ca câu lạc bộ tiến tới:
"Trưởng quan, lần trước chúng ta từng gặp..."
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy vị sĩ quan này đã tung một cước đá tên đại ca ra mấy mét, nằm rạp trên mặt đất ho ra máu.