Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1496: Nội Thương




Với trình độ khoa học kĩ thuật như bây giờ, việc tái tạo xương tay không phải vấn đề quá lớn, nhưng Jindai Yunhe lại lựa chọn một phương án tàn nhẫn như vậy chỉ vì muốn bảo tồn sức chiến đấu của mình.

Jindai Yunhe lạnh lùng nhìn lên trần nhà, lúc trước cánh tay kia đã không giữ được, bây giờ đến cả cánh tay còn lại cũng bị thay bằng cánh tay robot nốt!

Mối thù này, hắn nhất định phải báo.

Ngay trong quá trình lắp đặt tay robot, dù rất đau đơn như Jindai Yunhe vẫn không ngừng đưa ra mệnh lệnh:

"Chuyện thứ nhất, đi kiểm tra tất cả nhunwgx camera giám sát xung quanh tòa nhà mà Takahashi Sa từng sống xem có manh mối gì không. Thứ hai, gần đây liên tiếp xuất hiện những vụ việc người du hành thời gian mất tích, chắc chắn hắn có liên quan đến chuyện đó, đi tìm xem có manh mối gì liên quan đến hắn không. Thứ ba, lập tức đi lùng bắt hắn, không được phép bỏ qua bất cứ nơi hẻo lánh nào! Thứ tư, đi tìm Jindai Sora, bảo nàng mang Ungaikyo đến tìm ta..."

Nói đến đây, Jindai Yunhe mới nhận ra một vấn đề.

Ungaikyo cần thi thể, nhưng từ khi bắt đầu chuyện hôm nay đến giờ, ngoài mình ra, đối phương còn chưa giết bất cứ người nào khác.

Tất cả những binh sĩ đuổi theo hắn, hay cả 4 tên bảo tiêu còn lại, tất cả đều khỏe re!

Còn tên vệ sĩ chết vì súng bắn cũng không phải hắn giết, mà là một tên vệ sĩ khác nổ súng bắn chết!

Mà điều kiện sử dụng của Ungaikyo lại là dùng thi thể người chết để hiến tế.

Lúc đầu Jindai Yunhe còn thắc mắc vì sao đối phương lại không ngênh chiến, bây giờ hắn mới hiểu, hóa ra đối phương đang đề phòng Ungaikyo!

Tên sát thủ này...Không những giỏi tính toán, mà còn cực kì cẩn thận!

"Tất cả người thuộc dòng giống thấp, sau 8 giờ đêm áp dụng lệnh giới nghiêm, cấm chỉ đi lại trên đường. Nếu như bị phát hiện, sẽ tiến hành tạm giam hình sự theo tội phá hoại trật tự công cộng!"

Trong thành phố số 22, rađa phòng ngự đã được mở ra.

Trên đường phố, đã không còn tiếng cười vui, chỉ có tiếng chạy bộ chỉnh tề của bộ binh, tiếng động cơ gầm rú của xe quân dụng chạy qua.

Hoang tàn ảm đạm.

Trong mùa đông giá lạnh, cả thành phố đột nhiên rơi vào bầu không khí ảm đạm, đây là chuyện mà ngay cả bão tuyết cũng không thể làm được.

Sau khi Jindai Yunhe được đưa đi bệnh viện, thế giới của cả thành phố số 22 cũng thay đổi.

Nghe nói, hai vị Thập Thường Thị vừa rời khỏi nơi này lúc trước, đều đột nhiên quay trở lại.

Bên ngoài bệnh viện tư nhân Jindai ở khu thứ năm, đám máy bay không người lái không ngừng tuần tra dò xét, binh sĩ dựng rào chắn bong bóng phòng ngự ở cửa ra vào. Ngay cả súng máy hạng nặng cũng bắn không thủng loại bọt biển tiên tiến này.

Có người nói Jindai Yunhe đã hôn mê...

Cũng có người nói Jindai Yunhe nhất định không dám hôn mê, bởi vì trong tập đoàn Jindai, có ba vị Thập Thường Thị tuổi thọ đã gần cạn, đang tìm mục tiêu có thể đoạt xá.

Khu thứ bốn tiêu điều, dường như chỉ có Hắc Thiên Nga là không thay đổi.

Khánh Trần bình tĩnh đi vào cửa, lần này, hai vị bảo an chủ động kéo cửa lớn ra giúp hắn, cũng tôn kính kêu một tiếng:

"Trần ca."

Không thể không nói, từ lúc Jindai Kura bắt đầu thường xuyên ghé nhà hàng Hắc Thiên Nga, địa vị Khánh Trần ở chỗ này cũng thay đổi, hôm trước vẫn còn là Tiểu Trần, hôm nay đã thành Trần ca.

Dùng lời nói của Vương quản lý bộ phận lễ tân để miêu tả, thì Trần Tuế quả thực đã dùng sức một mình chống đỡ cả Hắc Thiên Nga.

Bây giờ, mỗi ngày mọi người có thể cầm nhiều tiền thưởng như vậy, đều dựa vào Trần Tuế, về sau phải khách khí với Trần Tuế một chút!

Chủ yếu là, hóa đơn Jindai Kura trả một đêm, bằng doanh thu Hắc Thiên Nga vất vả một tháng. Đối với nhân vật quan trọng của tập đoàn tư bản mà nói cũng không tính là gì, dù sao sau khi Jindai Kura lên cấp A, dù không có thực quyền cũng có thể hưởng hoa hồng mua bán gia tộc chia cho.

Nhưng số tiền kia đối với một nhà hàng, chính là niềm vui ngoài ý muốn.

Khánh Trần thần sắc như thường đi về phòng thay quần áo của bộ phận lễ tân, Vương quản lý tươi cười chạy đến:

"Trần Tuế, hôm nay tới vẫn rất đúng giờ như mọi khi."

Khánh Trần nhìn hắn, trầm mặc mấy giây:

"...Tiểu Vương, đi lấy cho ta chai nước."

Sắc mặt Vương quản lý biến đổi mấy bận:

"Aiii, được rồi."

Sau khi Khánh Trần đuổi hắn đi, đi vào toilet khóa trái cửa, đột nhiên nôn một ngụm máu vào bồn rửa tay.

Vừa mới chiến đấu cứng đối cứng với Jindai Yunhe, Khánh Trần cũng chịu nội thương rất nặng. Cũng không phải bị nội kình đả thương gì, mà là lấy thân chịu đòn, dẫn đến nội tạng của Khánh Trần đều chấn động lệch vị trí.

Hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình lúc này đều nóng như bị lửa thiêu, đau đớn chiếm cứ đại não.

Lúc này, Vương quản lý đứng ở cửa ra vào:

"Trần Tuế, lấy nước đến rồi đây."

Khánh Trần cẩn thận lau sạch vết máu trên bồn rửa tay, sau khi soi gương xác nhận không để lại vết tích gì, lúc này mới quay người mở cửa đi ra ngoài.

Biểu tình hắn vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.