Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1493: Mục Tiêu Đã Biến Mất




Jindai Yunhe là một trong những nhân vật quan trọng của tập đoàn Jindai nên đương nhiên hắn có quyền điều động quân đội, thậm chí khi bắt đầu câu cá lớn, hắn còn ra lệnh cho một đội quân luôn sẵn sàng nghe lệnh hắn bất cứ lúc nào.

Jindai Yunhe càng chạy càng nhanh, nhưng sau đó hắn dần phát hiện có gì đó không bình thường, mục tiêu của hắn rõ ràng rất quen thuộc địa hình ở đây, hắn đã đuổi theo đối phương qua 8 giao lộ nhưng họ còn chưa gặp bất cứ một lần đèn đỏ nào!

Vốn dĩ kế hoạch lúc đầu của hắn là, đợi đến khi đối phương gặp đèn đỏ, việc tránh né xe cộ sẽ kéo chậm tốc độ của hắn, đến lúc đó ưu thế về tốc độ của mình sẽ được phát huy đến mức cao nhất, nhưng điều mà hắn mong chờ lại không xảy ra.

Tất cả những con đường mà họ vừa đi qua đều thông suốt!

"Hắn đã lập kế hoạch tỉ mỉ từ trước sao?"

Jindai Yunhe nhíu mày, đối với một sát thủ, tuy tính toán trước đường lui là một việc vô cùng bình thường, nhưng việc nắm rõ thời gian của tất cả đèn xenh đèn đỏ trên các giao lộ, hay việc tránh né sự truy lùng của quân đội liên bang đều không bình thường chút nào.

Đúng lúc này, Khánh Trần tự nhiên xông vào giữa một con đường hai chiều, sau đó hắn lại tiếp tục chạy về phía trước.

Xe cộ hai bên cứ thế chạy qua ngay bên cạnh hắn, tiếng còi xe không ngừng vang lên.

Jindai Yunhe sửng sốt, tại sao đối phương lại chạy ra giữa đường?!

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì cửa của một nhà hàng bên đường bỗng mở ta, một chiếc xe tải màu trắng đang đậu trên trên ven đường phía đối diện cũng đang rẽ sang bên đó.

Jindai Yunhe vội vàng nhảy lên cao mới không đụng phải chiếc xe tải giao nguyên liệu nấu ăn vào mỗi giờ cố định đó.

Tuy tốc độ của hắn nhanh hơn đối phương, nhưng đối phương lại có thể lợi dụng từng nhành cây ngọn cỏ trên đường để đối phó với ngươi, đối phó với một kẻ địch như vậy chẳng khác nào ngươi đang đối phó với cả thế giới này cả.

Vì tất cả mọi thứ đều đang nhằm vào ngươi.

Lần này, Jindai Yunhe không dám chạy vào giữa đường như Khánh Trần, vì hắn không biết nếu mình chạy vào đó thì sẽ phải đối mặt với những gì nữa.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại giận dữ hét lên:

"Các ngươi đang ở đâu, mục tiêu sắp chạy ra khỏi khu thứ ba rồi!"

"Trưởng quan, C12 sắp đến hiện trường! Lặp lại, C12 sắp đến hiện trường!"

Đúng lúc này, trên con đường trước mặt hắn bỗng xuất hiện tám chiếc xe quân dụng đang lao về phía này, trên con đường phía bên trái hắn cũng xuất hiện tám chiếc xe quân dụng khác.

Nhưng chỉ trong chớp mắt này, Khánh Trần đã kịp chạy qua chỗ hai đoàn xe sẽ giao nhau, đường đi của hai đoàn xe tạo thành một chiếc kìm vô hình, còn hắn chính là mục tiêu mà cái kìm đó muốn bắt!

Tất cả mọi chuyện vừa diễn ra đều rất đúng lúc!

Jindai Yunhe không còn gì để nói, vì hắn đã hiểu, tất cả những chuyện vừa diễn ra đều không phải trùng hợp, người mà hắn đang đuổi theo là một kẻ cực kì giỏi tính toán, đối phương bỏ chạy không phải vì sợ hãi, mà vì đối phương đang dùng chính tài năng của hắn để dụ mình đến một nơi khác.

Có lẽ đối phương không biết sự tồn tại của đám nhện đó, nhưng có thể chắc chắn ngay từ đầu hắn đã không gửi gắm quá nhiều hi vọng vào việc giả mạo thành vệ sĩ.

Vân Trung Hào Đình, không phải chiến trường mà đối phương muốn!

Nghĩ đến đây, Jindai Yunhe bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.

Không hiểu sao lúc này hắn chợt nhớ đến đôi mắt màu vàng kim hắn đã từng nhìn thấy khi còn ở dưới mạch nước ngầm.

"Đuổi theo, không được để hắn chạy thoát, dù phía trước có là cái bẫy thì các ngươi cũng phải giết được hắn.”

Jindai Yunhe giận dữ nói.

Hắn không cam lòng, hắn không muốn quãng đời còn lại của mình chìm trong sự sợ hãi, nếu hôm nay hắn để một kẻ địch lợi hại như vậy còn sống rời khỏi đây thì chắc chắn nửa đời còn lại hắn đứng hòng được bình yên!

Jindai Yunhe bắt đầu giảm tốc độ, hắn không muốn dùng chính tính mạng của mình đi thăm dò cái bẫy đó, nếu ở đây đã là sân nhà của tập đoàn Jindai thì hắn hoàn toàn có thể ra lệnh cho quân đội ở đây chết cùng đối phương.

Chiến thắng luôn kèm theo sự hi sinh, nhưng là người khác hi sinh, chứ không phải hắn.

...

Trong tai nghe Bluetooth thỉnh thoảng vang lên tiếng báo cáo của binh sĩ:

"Mục tiêu đang chạy về phía trung tâm khu thứ năm, những người ở đó chú ý."

"Mục tiêu vừa rẽ sang hướng khác, bây giờ hắn đang chạy về phía đường Triều Vân! Những người xung quanh tiếp tục báo cáo!"

"Dự kiến khoảng 2 phút nữa chúng ta có thể chặn được mục tiêu!"

"Mục tiêu biến mất! Lặp lại! Mục tiêu biến mất!"

Giọng nói gấp gáp vang lên giữa bầu không khí căng thẳng.

Trong hành động lần này, họ đã điều động gần 500 người, hơn 80 xe đặc chủng, vậy mà cuối cùng họ vẫn để đối phương biến mất?

Jindai Yunhe chậm rãi bước đi trên một con đường ở khu thứ năm, hắn vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Nếu đối phương đã sớm tính toán trước đường lui thì để đối phương chạy thoát không phải chuyện quá bất ngờ.