Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1494: Còn Nhớ Ta Không?




Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu đối phương đã tốn công tính toán tỉ mỉ như vậy thì sao hắn lại chịu rút lui tay trắng như thế?

Nếu như đổi lại là mình thì mình có cam tâm rút lui không? Đương nhiên là không.

Đúng lúc này, Jindai Yunhe chợt cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên, hắn vừa quay đầu nhìn sang bên phải thì bỗng phát hiện trong bóng tối đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau khi nhận ra mình đã bị phát hiện, đối phương bắt đầu liên tiếp nổ súng về phía hắn.

Hung mãnh như dã thú!

Nhưng giác quan thứ sáu và tố chất cơ thể của một cao thủ cấp A không phải thứ dễ đối phó.

Jindai Yunhe liên tục di chuyển, hắn di chuyển nhanh đến mức không một viên đạn nào có thể chạm đến hắn.

Đối phương muốn dùng cách này để giết một cao thủ cấp A sao, thật ngây thơ!

Không đúng!

Jindai Yunhe bỗng nhận ra một vấn đề, không phải đối phương muốn dùng súng ngắn để giết hắn, mà là dụ hắn đến một vị trí nào đó!

Chẳng lẽ quanh đây có tay bắn tỉa nào sao?!

Cũng không đúng, trong bán kính 1000 mét quanh đây không có bất kì chỗ nấp nào, nếu có tay bắn tỉa đang nhìn hắn thì hắn phải cảm nhận được mới đúng!

Nếu vậy thì chỉ còn hai khả năng, khả năng đầu tiên là đối phương muốn dùng loại đạn thanh trượt mà liên bang từng sử dụng trong cuộc chiến với trí tuệ nhân tạo trước đây để giết hắn.

Nhưng nếu dùng loại vũ khí đó để đối phó với một cao thủ cấp A đang di động thì gần như không thể thành công được.

Khả năng còn lại là đối phương đã sớm lắp ráp súng, cài đặt sẵn đường đạn cố định từ trước, sau đó hắn chỉ việc dụ mình tới vị trí đã định sẵn đó!

Jindai Yunhe thầm cười lạnh.

Hắn và Khánh Trần vẫn đang không ngừng di chuyển, đôi mắt Khánh Trần vẫn đang không ngừng tính toán tất cả các khả năng của đường đạn.

Jindai Yunhe không dám loại trừ khả năng có một khẩu súng đã được lắp đặt sẵn ở một nơi nào đó nên mỗi khi Khánh Trần muốn đẩy hắn đến đâu, hắn lại di chuyển về hướng ngược lại, hắn không dám đánh cược với tính mạng của mình!

Trên con đường dài, hai người vẫn không ngừng tấn công lẫn nhau.

Âm thanh ầm ầm vang lên từ chiến trường khiến những người đi đường gần đó đều sợ hãi trốn thật xa.

Jindai Yunhe không dám đi, hắn muốn chờ quân đội đến phong tỏa khu vực này.

Hắn cũng biết ông chủ của Bạch Trú rất giỏi bắn tỉa, nếu trên đó không phải một khẩu súng đã cài đặt sẵn mà là ông chủ của hắn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó thì sao, nếu đối phương đang đợi thời cơ hắn và Khánh Trần tách nhau ra để nổ súng thì sao.

Jindai Yunhe vẫn luôn nâng cao cảnh giác, vì hắn còn nhớ đối phương có một thanh kiếm vô hình, nếu hắn không cẩn thận thì chắc chắn thanh kiếm đó sẽ cắt dứt yết hầu của hắn.

Thanh kiếm đó cũng không quá khó tìm, chỉ cần ngươi cẩn thận lắng nghe thì hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng vun vút khí mỗi khi nó bay trong không khí.

Nhưng một lúc sau hắn bỗng phát hiện ra một vấn đề, tên sát thủ đang chiến đấu với hắn vẫn luôn liều mạng như không sợ đau vậy, rõ ràng tố chất cơ thể của đối phương không bằng mình, nhưng hắn lại lựa chọn phương thức chiến đấu vô cùng hung hãn, một đòn đổi một đòn, nếu một đòn không được thì hắn cũng sẵn lòng dùng hai đòn để đổi!

Hơn nữa hắn cũng không dùng thanh kiếm vô hình kia!

Đến bây giờ, thứ duy nhất không thay đổi từ lúc trận chiến bắt đầu chính là khoảng cách giữa hai người và đôi măt lạnh như băng của Khánh Trần!

Đây chính là một trong những bài học mà Khánh Trần học được trong lồng bát giác.

Đừng sợ, hãy nhìn vào con mồi của ngươi.

Để nói cho đối phương biết, ngươi mới là thợ săn!

Đúng lúc này, hàng trăm hàng nghìn con chuột bỗng chui ra từ trong cống thoát nước, sau đó tất cả bọn chúng bắt đầu lao về phía Khánh Trần, những người đi đường thấy cảnh này đều vội vàng chạy trốn.

Nhưng đám chuột này lại không thể trèo lên người Khánh Trần, sau đó bọn chúng thử nhảy lên người hắn, nhưng vì tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh nên nếu có con nào bám được vào người hắn thì cũng bị hất văng ra ngoài!

Khánh Trần đang đợi!

Đợi đến khi thể lực của Jindai Yunhe tiêu hao gần hết, đợi đến khi tốc độ của Jindai Yunhe chậm lại, đợi đến khi Jindai Yunhe đến một nơi nào đó.

Đợi một giây kia.

Cuối cùng hắn cũng đợi được rồi!

Đúng lúc này!

Khánh Trần bỗng lao đến trước mặt Jindai Yunhe, sau đó khuôn mặt hắn bỗng biến thành gương mặt của Zard:

"Còn nhớ ta không?"

Đồng tử của Jindai Yunhe lập tức co rụt lại, co nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa!

Những thứ ám ảnh hắn thời gian qua lập tức tràn ngập trong đầu hắn.

Khuôn mặt này đã truy sát hắn bao nhiêu ngày, đã đùa giỡn hắn bao nhiêu lần, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn!

Không đúng, không đúng!

Khuôn mặt này không phải của người kia!