Từ đây tới tối sẽ lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
---
Hắn chậm rãi lắp ráp từng bộ phận lại với nhau để tạo ra một khẩu súng hoàn chỉnh, cuối cùng là lắp ống ngắm lên rồi đặt khẩu súng lên giá đỡ, trong suốt cả quá trình, hai tay hắn vẫn luôn linh hoạt như những bàn tay robot chuyên lắp đặt trong các xưởng lắp ráp, tất cả các linh kiện đều không lệch một chút nào.
Sau đó hắn lặng lẽ nhớ lại bản đồ thành phố số 22.
Cuối cùng, Khánh Trần để lại khẩu súng đó ở sân thượng rồi đi xuống dưới.
Dựa theo quy củ của Jindai Yunhe, Takahashi Sa nhất định phải có mặt ở khu Tam Thượng trước 4 giờ chiều, vì đúng 4 giờ hắn sẽ phải bắt đầu công việc của mình.
Từ 4 giờ trở đi, Jindai Yunhe sẽ đi ra ngoài, địa điểm hắn muốn đến mỗi ngày cũng không cố định một chỗ, có thể hắn sẽ đi chơi mạt chượt, cũng có thể hắn sẽ đi uống trà với người khác.
Nhưng có thể chắc chắn một việc là hắn sẽ ra khỏi nhà lúc 4 giờ chiều, chuyện này diễn ra đều đặn đến mức như thể hắn đang cố ý để người khác tìm ra quy luật vậy.
Khánh Trần biết chuyện này chắc chắn có vấn đề, hắn cũng biết một người cẩn thận như Jindai Yunhe chắc chắn sẽ chuẩn bị rất nhiều đường lui, nhưng những chuyện này đều không quan trọng.
4 giờ chiều Jindai Yunhe sẽ ra ngoài, nhà hàng Hắc Thiên Nga sẽ mở cửa lúc 6 giờ tối, sau hành động lần này, không cần biết hắn có giết được Jindai Yunhe hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn mình sẽ bị truy nã, nên hắn mới chọn ra tay vào thời điểm này để lợi dụng thân phận của hắn trong nhà hàng Hắc Thiên Nga, để đánh lạc hướng những người khác.
Hôm qua, trong thời gian Jindai Kura đến nhà hàng Hắc Thiên Nga tìm Khánh Trần, đối phương từng vô tình đề cập đến một tin tức, đó là Jindai Sora đã rời khỏi thành phố số 21 và không thể quay về ngay được.
Ngụ ý là, nếu bây giờ Khánh Trần có ra tay thì tập đoàn Jindai cũng không thể dùng Ungaikyo để tìm ra hung thủ.
Khánh Trần biết, Jindai Kura đang cố ý nói chuyện này cho hắn nghe.
Nhưng Jindai Kura không biết là, dù Jindai Sora không rời khỏi thành phố thì Khánh Trần vẫn sẽ lựa chọn ra tay.
Còn về việc sau khi ra tay có bị truy tung hay không thì hắn đã có cách xử lí rồi.
...
Khu thứ ba, trong khu Vân Trung Hào Đình.
Đây là nơi xa hoa nhất trong khu thứ ba, cũng là nơi ở của những người nắm quyền lực lớn nhất ở đây, ở đây có tổng cộng 3 dãy nhà, mỗi dãy có 5 tầng, mỗi tầng cao 6 mét, nên dù những dãy nhà ở đây chỉ có 5 tầng nhưng lại có thể cao hơn rất nhiều tòa nhà 100 tầng khác.
Khánh Trần bước vào thang máy rồi nhấn nút lên tầng 5 tòa nhà, sau đó đến tập trung một chỗ với 5 vệ sĩ còn lại.
Đến khi đồng hồ chuyển sang 3 giờ 59 phút, Jindai Yunhe bước ra khỏi nhà.
Hắn bước đến trước mặt tất cả đám vệ sĩ rồi bình tĩnh đứng đó, tất cả vệ sĩ đều giơ lên cánh tay phải, Khánh Trần cũng làm theo họ.
Nhưng đúng lúc này, một khuy măng sét trên cổ tay họ bỗng bị thứ gì đó đẩy ra từ bên trong, sau đó lớp bảo thạch khảm trên mặt cúc đều rơi xuống.
Ngay lập tức, những con nhện nhỏ bằng một nửa ngón cái bắt đầu chui ra từ trong những khuy áo đó!
Toàn thân con nhện phủ một lớp lông tơ màu trắng, trên đầu là một đôi mắt to màu đen nhìn có vẻ khá đáng yêu.
Khánh Trần biết năng lực của Jindai Yunhe là khống chế và điều khiển sinh vật, cho nên đối phương mới để những con nhện đó trốn trong khuy áo của những vệ sĩ này, từ những con vật đó hắn hoàn toàn có thể biết được sau khi rời khỏi đây, những vệ sĩ này đã làm những gì!
Khó trách Jindai Yunhe cho phép những vệ sĩ này tự do đi lại, khó trách trong tủ treo quần áo của Takahashi Sa áo chỉ có duy nhất một bộ âu phục, hóa ra nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều đến từ chiếc cúc áo đó.
Thường thì các tập đoàn sẽ không cho phép vệ sĩ của mình tự do đi lại, nhưng Takahashi Sa lại có thể tự do đi lại ở khu thứ năm, chứng tỏ hắn chính là mồi nhử mà Jindai Yunhe thả ra.
Quả nhiên, Jindai Yunhe bây giờ vẫn là Jindai Yunhe mà hắn biết trước kia, tất cả những biểu hiện sa sút mấy ngày nay của hắn chẳng qua chỉ là một cái bẫy mà thôi!
Lúc này, Jindai Yunhe đang vươn tay ra, những con nhện màu trắng lập tức bò lên tay hắn.
Khánh Trần vừa nhìn kẻ thù đang đứng trước mặt, vừa nhớ lại quãng thời gian khổ cực của hắn lúc trước.
Hắn không thể đợi thêm nữa, có lẽ lần này là lần duy nhất hắn có thể tiếp cận Jindai Yunhe ở khoảng cách gần như vậy.
Đúng lúc này, Khánh Trần bỗng vung Con Rối Giật Dây trên cổ tay về phía Jindai Yunhe.
Nhưng có lẽ Jindai Yunhe đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên hắn không những không bị gì mà còn vừa tránh sang một bên vừa cười nói:
"Cuối cùng cũng mắc câu rồi! Giết hắn!"
Nhưng tốc độ của Khánh Trần còn nhanh hơn nhiều!
Con Rối Giật Dây như một lưỡi dao trong suốt lướt qua ngay trước chóp mũi của Jindai Yunhe.