Nhanh đến mức họ vừa giết người này đã nhìn thấy ngay mục tiêu tiếp theo.
Trương Mộng Thiên cảm thấy từ sáng đền giờ hắn chỉ làm duy nhất một việc là giả vờ trộm đồ rồi chạy trốn, nhưng chỉ riêng nhiệm vụ này thôi cũng khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Nghĩ đến đây.
Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho những kẻ từng đánh ông chủ ở khu thứ chín.
"Làm nóng người đến đây thôi.”
Khánh Trần vừa cười vừa nói:
"Ngươi về tìm lão La, sau đó kể cho hắn tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay. Hắn sẽ giúp ngươi xử lý đống quần áo hôm nay, nếu đêm nay không có ai đến tìm ngươi thì chứng tỏ họ không tìm ra thân phận thật của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể yên tâm rồi."
Trong tất cả 28 vụ mất tích của những người du hành thời gian làm việc cho Jindai đều có một điểm chung, đó là bị một đứa trẻ trộm mất điện thoại.
Tuy từ đầu đến cuối Trương Mộng Thiên vẫn luôn che mặt, những vị trí mà hắn đi qua cũng không có camera giám sát, Khánh Trần cũng đưa hắn đi thay quần áo, nhưng hắn cũng không thể chắc chắn tập đoàn Jindai sẽ không phát hiện ra manh mối nào, nên cách tốt nhất bây giờ chính là để cậu bé đi tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian.
"Ông chủ, ngươi muốn đi đâu?"
Trương Mộng Thiên hiếu kỳ nói:
"Ngươi không quay về sao?"
"Ta còn chuyện khác phải lam.”
Khánh Trần đặt đũa xuống:
"Chuyện kế tiếp, ngươi không thể tham gia cùng được, quá nguy hiểm."
Khánh Trần xoay người đi vào tòa nhà Lôi Xà ngay bên cạnh tiệm mì, sau khi đến một chỗ không có ai, hắn lập tức thay một bộ quần áo khác rồi đổi thành khuôn mặt của Khánh Trát Đức, sau đó lại đi vào thang máy.
Ngay khi bước qua cửa thang máy, khuôn mặt Khánh Trần đã thay đổi hoàn toàn, hắn bình tĩnh tựa vào tường thang máy.
Từ khi rời khỏi căn cứ quân sự A02, Khánh Trần vẫn chưa thể quay lại trạng thái bình thường nhất, nhưng trạng thái của hắn lúc này lại chính là trạng thái tốt nhất.
Đồng tử của hắn đang co rụt lại, tất cả những gì đang diễn ra ở đây đều bị hắn ghi nhớ vào đầu, sau đó tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng vào Cung Điện Ký Ức của hắn.
Tầng 137, chiều cao của nơi này hoàn toàn đủ để quan sát toàn bộ khu thứ 5.
Khánh Trần dừng lại trước cửa căn phòng số 702, sau đó lẳng lặng lắng nghe tất cả mọi âm thanh trong phòng.
12 giây sau, hắn nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, khóa cửa được công ty Lam Thuẫn mệnh danh là bộ khóa thông minh nhất không là gì trước mặt nhẫn Quyền lực, hắn chỉ cần vặn nhẹ một chút là cánh cửa này tự động mở ra.
Không thể không nói, tất cả những vật cấm kỵ mà Khánh Trần có bây giờ đều rất phù hợp với các yếu tố mà một thích khách cần có, một Con Rối Giật Dây trong suốt, một chiếc nhẫn Quyền lực có thể mở mọi loại cửa, một Đại Phúc có thể giúp hắn biến thành tất cả những khuôn mặt mà hắn muốn, một Lấy đức phục người có thể giúp hắn đánh lén từ cự li cực xa.
Tất cả bọn chúng đều là những yếu tố mà một thích khách cần có.
Khánh Trần lặng lẽ bước vào trong phòng, cảnh tượng xuất hiện ngay khi hắn bước vào chính là một người trẻ tuổi đang đứng lau tóc.
"Ngươi!"
Người trẻ tuổi lập tức lui về phía sau, mục tiêu của hắn chính là khẩu súng đang để trên bàn.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào khẩu súng thì Khánh Trần đã xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Khánh Trần nắm chặt bàn tay lại sau đó đập thật mạnh lên yết hầu đối phương, sau đòn tấn công này đối phương sẽ không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoài vài tiếng nôn khan.
Hắn chỉ cần dùng một đòn tấn công duy nhất để hạ gục đối phương.
Hắn tiếp tục giật lấy khẩu súng trong tay đối phương, sau đó bình tĩnh đi dạo quanh nhà hắn một lượt.
Sau khi xác định trong căn nhà này không còn ai khác, Khánh Trần mới ngồi xuống ghế salon lặng lặng nhìn đối phương dần dần ngạt thở mà chết.
Hắn chính là một trong những vệ sĩ cấp C đi theo bảo vệ Jindai Yunhe, tên là Takahashi Sa.
Tất cả họ chia thành 3 nhóm, một nhóm phụ trách bảo vệ chỗ ở của Jindai Yunhe, một nhóm phụ trách lái xe và bảo vệ xe cộ, nhóm cuối cùng chính là nhóm của thanh niên vừa chết phụ trách bảo vệ Jindai Yunhe trong các hoạt động bên ngoài.
Trong số vệ sĩ đến nhà hàng Hắc Thiên Nga mấy ngày hôm nay, hầu như ngày nào Khánh Trần cũng nhìn thấy hắn.
Sở dĩ Khánh Trần chọn hắn vì chiều cao và thể hình của hắn khá tương đồng với mình.
Hắn đi ra mở tủ quần áo của Takahashi Sa, nhưng kì lạ là, rõ ràng trong này có rất nhiều áo sơ-mi, nhưng lại chỉ có duy nhất một bộ âu phục.
"Chẳng lẽ bộ âu phục này có gì lạ?"
Nhưng sau khi kiểm tra tất cả bộ quần áo, Khánh Trần vẫn không tìm thấy bất cứ một điểm khác biệt nào.
Sau khi mặc bộ âu phục của Takahashi Sa lên người, Khánh Trần lại đi lên tầng trên.
Ở trên này có một chiếc rương màu đen, sau khi hắn nhập mật mã, nắp rương lập tức mở ra, bên trong là một bộ súng hoàn chính, ngoài ra còn có một module thông minh, đây đều là những vật phẩm chỉ được phép lưu hành trong quân đội liên bang.
---
Ba ngày tiếp theo, mỗi ngày bạo 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!