Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1489: Người Đồng Hành




Trương Mộng Thiên ngơ ngác đứng nhìn Khánh Trần, chẳng biết đối phương đã xuất hiện sau người trẻ tuổi đó từ bao giờ, lúc này một tay hắn đang đâm kim về phía thanh niên kia, một tay khác thì đưa lên bịt miệng đối phương, không những thế hắn còn đang mỉm cười nhìn mình.

Hắn cứ ngơ ngác đừng nhìn thanh niên đó từ lúc đối phương còn giãy dụa, đến lúc cơ thể tím ngắt, lồng ngực cũng không còn phập phồng nữa.

Dù người trẻ tuổi kia có dãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ông chủ.

Có vẻ ông chủ hắn cũng không cần tốn quá nhiều sức lực để giữ đối phương lại.

Dựa theo ước định, Khánh Trần sẽ ra một bài kiểm tra cho Trương Mộng Thiên, nội dung bài kiểm tra này cũng rất đơn giản, hắn chỉ cần dẫn những người du hành thời gian làm việc cho Jindai đến những vị trí không có camera giám sát để Khánh Trần giải quyết họ.

Hắn chợt nhớ lại cái mác ‘yếu đuối’ mà hắn từng gắn cho Khánh Trần trước đây, bây giờ hắn mới nhận ra mình quá ngây thơ rồi, đối phương không những không hề yếu đuối như hắn nghĩ, mà còn vô cùng hung mãnh.

Sau khi nhìn thấy Khánh Trần hiến thế thi thể của thanh niên đó cho Con Rối Giật Dây, hắn vừa ngơ ngác nhìn thi thể hóa thành tro bụi vừa lẩm bẩm:

"Đây là..."

"Ma thuật.”

Khánh Trần cười híp mắt nói:

"Biến người sống thành người chết."

Trong khoảng thời gian sống trong khu ổ chuột, Trương Mộng Thiên đã từng tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện tàn nhẫn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn tham gia vào những chuyện như thế này.

Trước đây chỉ cần nghĩ đến chuyện giết người thôi là hắn đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Nhưng không ngờ hai việc nhìn thấy và tham gia lại khác nhau như vậy.

Chỉ khi thực sự tham gia vào nó thì ngươi mới có thể biết được cảm giác adrenalin ngập khắp cơ thể là như thế nào, nhất là những người có giác quan thứ sáu như Trương Mộng Thiên.

Khánh Trần không lên tiếng, vì hắn muốn xem Trương Mộng Thiên cần bao nhiêu thời gian để bình tĩnh lại.

Nhưng chỉ mười giây sau, đối phương đã ngừng run rẩy, hắn bình tĩnh hỏi:

"Tại sao ngươi lại giết hắn? Ít nhất thì ngươi cũng phải cho ta một lý do chứ."

"Nếu ta nói không có lý do, ta chỉ dùng hắn để kiểm tra ngươi thôi thì sao?"

Khánh Trần hỏi.

"Thì ta sẽ không đi theo ngươi nữa, nếu ngươi giết hắn chỉ để kiểm tra ta thì ngươi cũng chẳng khác nào những người ở đây.”

Cậu bé quật cường nói.

Khánh Trần cười:

"Đây chính là đáp án mà ta muốn."

"A?"

Trương Mộng Thiên có vẻ rất sửng sốt.

Khánh Trần giải thích:

"Mấy ngày trước người này từng truy sát ta, ở một nơi khác, họ chính là những kẻ chuyên coi những bé gái gần bằng tuổi ngươi như những món đồ chơi, coi sinh mạng của người khác như cỏ rác, cho nên ta mới giết hắn, sau này ta còn phải giết rất nhiều người như hắn nữa."

"Nhưng tại sao ngươi lại nói đây chính là đáp án mà ngươi muốn, ngươi không cần lòng trung thành của ta sao?"

Trương Mộng Thiên hỏi.

Khánh Trần vừa đi ra khỏi con hẻm vừa nói:

"Thứ ta cần chỉ là một người có thể đồng hành cùng ta."

Trương Mộng Thiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đối phương, mãi một lúc sau hắn mới vội vàng đuổi theo:

"Thế còn điện thoại của đối phương thì sao?"

"Giẫm nát rồi vứt đi, trên điện thoại có định vị.”

Khánh Trần nói.

"Vậy sao chúng ta không mang nó theo, đợi khi nào người của họ tìm đến thì chúng ta ra tay, như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?"

Trương Mộng Thiên ngửa đầu hỏi.

Lần này đến lượt Khánh Trần giật mình, hắn dở khóc dở cười nói:

"Ý tưởng này đúng là rất tốt, nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong sân nhà của người khác nên không thể làm như vậy được, đợi khi nào về sân nhà của chúng ta thì mới có thể."

Đến tận bây giờ Khánh Trần mới phát hiện đứa trẻ này có tiềm năng như vậy.

"Ông chủ, ta phải làm như thế nào mới có thể lợi hại như ngươi, ngươi có thể dạy ta được không?"

Trương Mộng Thiên hỏi Khánh Trần.

Khánh Trần thở dài một hơi rồi nói:

"Ngươi không thể đi con đường của ta, nhưng ngươi vẫn có thể đi con đường của lão La."

"Tại sao?"

Trương Mộng Thiên tò mò hỏi.

Nhưng lần này Khánh Trần không trả lời hắn, đây cũng là một trong những chuyện hắn cảm thấy tiếc nuối nhất.

Chỉ có người bình thường mới có thể đi con đường của Kỵ Sĩ, người bình thường ở đây nghĩa là kẻ cả những người đã lắp đặt bộ phận bằng robot cũng không được, vì nó được tính là ngoại lực.

Nếu không thì một người bình thường lắp thêm chân tay robot hoàn toàn có thể dễ dàng hoàn thành các hạng sinh tử quan.

Nhưng nếu để Trương Mộng Thiên bỏ đi mắt robot thì hắn sẽ chẳng khác gì một người mù, đến lúc đó hắn cũng không thể nào hoàn thành sinh tử quan được.

Cho nên đứa trẻ này chỉ có thể trở thành người đưa tin của Kỵ Sĩ, chứ không thể trở thành Kỵ Sĩ được.

...

"Hôm nay chúng ta giết bao nhiêu người rồi?"

Khánh Trần hỏi.

Trương Mộng Thiên vừa thở hồng hộc vừa xòe tay ra đếm:

"28 người."

Không đếm thì không sao, không ngờ con số này lại lớn như vậy, hắn vừa nhìn ông chủ đang ăn mì bên cạnh mình vừa thầm nghĩ, không ngờ hiệu suất giết người của ông chủ hắn lại khủng bố như vậy.

Rõ ràng 28 người mà họ vừa giết đều nằm trên một tuyến đường, chứng tỏ ông chủ của hắn đã sớm tính toán toàn bộ kế hoạch trước khi đến đây để tăng nhanh hiệu suất.