Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 149: Cuộc Gọi Không Xác Định




Tên cầm đầu lẳng lặng ngồi trong xe, đầu bởi vì va phải vô lăng, trên mặt hắn đã toàn là máu, nhìn cực kỳ dữ tợn.

Động cơ của xe bị bóp méo, trong xe còn phát ra tiếng vang xèo xèo như là bị rò chỗ nào đó, súng cũng không biết bay đi đâu rồi.

Hắn dùng bả vai phá tan cửa xe, loạng choạng đi vào đường núi dành cho người đi bộ, không có xe, không thể đi đường cái, nếu không hắn vừa xuống núi thì Côn Luân đã đến.

Nhưng tên cầm đầu chợt nhìn thấy thiếu niên che mặt kia đã xuất hiện ở khúc quanh đường núi.

Chỗ đối phương ném tảng đá cách mặt đất hơn mười mét, cho nên chỉ có thể đuổi theo bằng đường vòng.

Nhưng tên cầm đầu nghĩ mãi mà không rõ, chân của đối phương đã be bét máu thịt rồi, sao muốn còn đuổi theo mình!

Một giây sau, thiếu niên lần nữa tốc độ ngày càng nhanh!

Trong chớp mắt này, tên cầm đầu này cảm thấy hơi sợ hãi, rõ ràng hắn có cơ thể máy móc, nhưng không có cách nào có dũng khí chiến đấu chính diện với đối phương!

Hắn quay người muốn chạy trốn, chưa chạy được hai bước đã mất cân bằng ngã xuống.

Vụ tai nạn vừa rồi dường như đã ảnh hưởng đến đầu hắn, không thể đi vững được.

Tên cầm đầu giãy giụa bò lên, hắn nhìn thiếu niên đã đi tới trước mặt, trong lòng quyết tâm.

Hắn đứng thẳng lên gầm thét:

"Đến đi! Không phải muốn giết ta sao? Đến đi!”

Nhưng thiếu niên trầm mặc không nói một lời.

Chỉ thấy trong tay thiếu niên bỗng nhiên có một con dao găm, đâm mạnh về phía cổ tên cầm đầu.

Tên cầm đầu giật mình, hai tay máy móc cường tráng của hắn nhanh chóng giao nhau ngăn ở trước mặt.

Nhưng mà trong chớp mắt, dao trong tay thiếu niên đã chuyển hướng trên không trung, lưỡi đao sắc bén lướt qua cánh tay máy móc, loé lên một tia lửa.

Tên cầm đầu kinh ngạc, đối phương thu lực quá nhanh, giống như mục tiêu của đối phương vốn không phải là cổ của mình.

Lại thấy thiếu niên cúi người lùi về sau, dao găm trong tay rạch về phía đùi tên cầm đầu.

Lần này, tay chân máy móc của tên cầm đầu lại nhanh hơn một bước.

Chỉ cần hắn có thể bắt được cổ tay vung dao của thiếu niên, như vậy thắng lợi của trận chiến này vẫn sẽ thuộc về hắn.

Nhưng tên cầm đầu lại cảm thấy ánh mắt hoa lên, lần này, thiếu niên che mặt vẫn giả vờ tấn công như trước!

Lúc hắn dùng lực muốn bắt lấy tay đối phương, đối phương đã dịch sang bên trái hắn, nơi này không hề được che chắn!

Không đợi hắn kịp phản ứng, dao bấm trong tay thiếu niên đã đâm vào lá lách hắn rồi.

Vào lúc này, tên cầm đầu bỗng nhiên cảm thấy mình như trở về chiến trường Đông Nam Á, đối mặt với một đại sư dùng dao.

Bắt đầu từ lúc chiến đấu, thậm chí mình còn không thể chạm được vào người đối phương.

Hắn bị thương, đập đầu, điều này cực kì khó tin.

Đối phương cứ như một trận gió, không bắt được, không sờ được.

Lại có thể giết người.

Thiếu niên như có sẵn chiến lược hành động cố định, hướng dẫn hắn để lộ nhược điểm của mình ra từng bước một, mỗi một bước của mình đều ở trong tính toán của đối phương.

Giống như nghệ thuật, hắn rất sợ hãi.

Thiếu niên rút dao găm ra, xoay người rời đi.

Tên cầm đầu cảm giác máu trong người mình đang chảy ra ngoài như mở van vậy.

Hắn nhìn bóng lưng không chút lưu luyến nào của đối phương, giống như mình chỉ là một tên tép riu, không đáng để trò chuyện.

Hoá ra, thiếu niên kia khổ sở chịu đựng đau đớn trên chân để đuổi theo, đều chỉ vì giết mình mà thôi, không hề để lại cho mình một cơ hội sống sót nào.

"Vì sao?"

Tên cầm đầu hỏi, hắn rất khó hiểu.

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

"Ta đã đồng ý với người khác, đêm nay nhất định ngươi sẽ phải chết.”

Nói xong, thiếu niên quay người định rời đi, lúc này, chuông điện thoại vang lên từ trong túi của tên cầm đầu.

Thiếu niên hơi khựng lại, dường như có chút khó hiểu.

Hơn hai giờ sáng, tất cả đồng đội đều đã chết, ai sẽ gọi cho tên thủ lĩnh vào lúc này?

Hắn đi tới gần xe, nhẹ nhàng lấy điện từ trong túi bên kia ra, nhận cuộc gọi.

Dãy số hiển thị:

"Cuộc gọi không xác định."

Từ đầu tới cuối, bàn tay của Khánh Trần vẫn che kín camera, không cho bất kì ai có cơ hội chụp lại khuôn mặt hắn, dù hắn vẫn đang che mặt.

Trong điện thoại, đầu dây bên kia không nói gì, hình như đang đợi tên thủ lĩnh nhóm côn đồ mở miệng trước.

Chẳng qua, phía bên kia điện thoại, Khánh Trần vẫn giữ im lặng.

Đầu dây bên kia phản ứng lại, đối phương cười khẽ nói:

"Bọn họ đã chết hết rồi phải không?"

Khánh Trần không nói gì.

Đầu dây bên kia điện thoại tiếp tục cười, nói:

"Nếu bọn họ đã chết cả rồi, hay là ta và ngươi cùng tâm sự đi?"

Khánh Trần không phản ứng lại, hắn dùng áo gió của tên thủ lĩnh nhóm côn đồ lau đi dấu vân tay trên điện thoại, rồi in lên dấu vân tay của đối phương, hắn nhét điện thoại vào trong túi áo, sau đó mới chậm rãi xoay người đi vào màn đêm.