Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 148: Rượt Đuổi




Sau xe không ngừng truyền đến tiếng súng, trong lòng tên côn đồ rất sợ hãi, thiếu niên này bắn súng rất tốt, cho dù đang phải vận động với tốc độ cao nhưng vẫn có thể bắn trúng thân xe.

Nhưng chắc hẳn đối phương không nghĩ tới, vì để kết hợp súng Glock 34 và ống giảm thanh, mình đã chọn loại đạn nửa vận tốc âm thanh để giảm tiếng súng xuống.

Loại đạn này ngoại trừ có thể cách âm ra thì không còn ưu điểm nào nữa, tầm sát thương sau khi trang bị thêm ống giảm thanh thậm chí còn không đủ 20m.

Chỉ có thể dùng để bắn lén ở khoảng cách gần!

Lúc này thậm chí tên côn đồ còn cảm thấy may mắn vì bọn họ dùng loại đạn nửa vận tốc âm thanh, nếu không có lẽ mình đã chết rồi!

Tiếng súng dần dần dừng lại, có vẻ như thiếu niên đã bắn hết đạn, chỉ có thể ném khẩu súng trong tay đi.

Nhưng Khánh Trần vẫn không dừng lại.

Trong gương chiếu hậu, tên côn đồ nhìn thiếu niên che mặt vẫn đang bám chặt lấy mình trên đường cái, giống như một con sói cô độc muốn cắn chết hắn.

Trên xe thương vụ, tên cầm đầu thấy mãi mà không cắt đuôi được Khánh Trần nên quyết tâm giảm tốc độ.

Hắn có súng nhưng đối phương thì không.

Dến một chỗ rẽ, hắn đột nhiên quay cửa xe xuống.

Ngay vào lúc thân xe chuyển hướng sang ngang, tên cầm đầu đưa họng súng ra ngoài xe, bóp cò về phía Khánh Trần!

Nhưng tên cầm đầu không ngờ được rằng, khi hắn bắt đầu giảm tốc độ, Khánh Trần lại rút một khẩu súng khác từ bên hông ra, đồng thời bóp cò súng cùng lúc với hắn.

Trên người Khánh Trần có hai khẩu súng!

Một loạt những động tác như cố ý bắn hết đạn, ném súng đi lúc trước chỉ là cố ý để cho tên cầm đầu nhìn thấy, vì hắn biết mình rất khó đuổi kịp chiếc xe.

Hoặc để tên cầm đầu tự lái chậm lại, hoặc trở về giết hắn.

Tên cầm đầu hoảng hốt, hắn vừa nổ súng vừa cúi đầu trốn tránh, họng súng lập tức chệch hướng.

Bên tai tên cầm đầu tê rần, giống như có thứ gì đó xuyên thủng qua, thậm chí hắn còn có thể ngửi được tóc mình bị viên đạn đốt cháy khét.

Những phát súng bắn ra trên đường núi nửa đêm, Khánh Trần cũng trúng đạn.

Cho dù đối phương đã mất đi tầm ngắm, nhưng viên đạn vẫn lao vùn vụt sát qua vai hắn, để lại một vết máu sâu hoẵm trên cánh tay phải của hắn.

Khánh Trần mất cân bằng, ngã xuống đất, quán tính lớn lúc chạy và độ dốc của núi khiến hắn không ngừng lăn trên đất.

Hắn mím môi bò lên một lần nữa, lạnh lùng nhìn bóng xe càng ngày càng xa trên đường núi.

Vì để rút ngắn khoảng cách với chiếc xe thương vụ, Khánh Trần đã chạy bằng chân trần!

Trên đường núi, Khánh Trần vừa chạy, vừa ôm lấy một tảng đá còn to hơn cả đầu mình.

Hắn dẫm lên cành cây và đá vụn, thần kinh trên bàn chân phát ra tiếng cảnh cáo làm cho người ta phải run rẩy.

Chẳng biết từ lúc nào, bàn chân vốn còn trơn bóng kia đã be bét máu thịt, lòng bàn chân đen sì, máu và tro bụi trộn lẫn vào nhau, nhìn qua cực kì đáng sợ.

Chỉ là hắn không thèm quan tâm đến vết máu trên mặt do bị cành cây quẹt phải, không thèm quan tâm đến rãnh máu trên vai.

Cũng không thèm quan tâm đến đá vụn và nhánh cây dưới chân.

Điều hắn có thể làm chính là vứt tất cả cảm giác đau đớn trong ý chí nghị lực.

Sau đó phải khiến thủ phạm đêm nay trả giá đắt.

Khánh Trần càng chạy càng nhanh.

Lúc xuyên qua rừng núi, trời đất này giống như một bàn cờ to lớn.

Bây giờ hắn đã không còn là người chơi cờ, mà là quân tốt dũng cảm đang vượt qua Sở hà Hán giới!

Cả người anh dũng đẫm máu!

Con đường núi này dần hình thành trên bàn cờ trong đầu Khánh Trần, hắn yên lặng tính toán tốc độ của mình, còn cả tốc độ xe của đối phương.

Từng thông tin đan xen trong đầu Khánh Trần.

Một giây sau, Khánh Trần chạy như điên phi qua mép núi cao, hơn mười mét phía dưới chính là tên cầm đầu đang đi vòng quanh đường núi, trên mái tóc của hắn còn có từng giọt mồ hôi óng ánh.

"Hô hấp.”

"Khống chế.”

"Chi phối.”

Ở đây không chỉ có quân tốt hung dữ qua sông, mà còn có quân pháo đánh phủ đầu!

Trong phút chốc, thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn thấy chiếc xe thương vụ kia chạy đến đâu đã ném tảng đá trong lòng ra.

Chỉ thấy tảng đá kia bị ném về chỗ cần đến từ trên không cách xa hơn mười mét với đường cong chính xác.

Tảng đá lăn tròn trên không trung, đồng thời càng bay càng nhanh dưới trọng lực!

Đồng tử của tên cầm đầu bỗng nhiên co rụt vào!

Hắn đột nhiên đạp mạnh phanh lại, nhưng đã không còn kịp rồi, xe thương vụ màu đen cứ như tự va phải tảng đá từ trên trời bay xuống vậy.

Một tiếng ầm vang, tên cầm đầu bị đập mạnh vào vô lăng, sau khi chiếc xe thương vụ mất khống chế liền va phải vách núi bên cạnh.

Trong đêm tối, không ai chú ý đến vừa có một vụ tai nạn xảy ra trên đường núi.