Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 150: Sự Hy Sinh




Mới 8 giờ tối thôi, vẫn chưa hết chương, mọi người cùng hóng nhé!

---

Hắn đang nghĩ, ở đây chỉ có bảy tên côn đồ nghèo rớt mồng tơi nhưng đã sắp lấy cả nửa cái mạng của hắn rồi.

Đến giờ phút này, Khánh Trần chợt nhận ra cuộc phiêu lưu của hắn hình như chỉ mới bắt đầu.

....

Ngọn lửa trên núi Lão Quân đã được kiểm soát vào sáng hôm sau, toàn bộ dãy khách sạn đều đã cháy đen, khung cảnh rất hỗn loạn.

Có du khách ở trên đường khóc lóc, có du khách lại ngồi xổm bên đường, tâm trạng mờ mịt.

Bảy chiếc xe việt dã màu đen chạy như bay lên núi, đầu tiên, bọn họ dừng ở hiện trường tai nạn xe cộ trên núi, sau đó để lại môt chiếc xe ở lại tìm kiếm chứng cứ, những xe khác lại tiếp tục lên núi.

Lộ Viễn đến cửa khách sạn Vân Thượng, nhìn những kiến trúc còn sót lại sau vụ hỏa hoạn, không biết đang nghĩ cái gì.

Trước mặt hắn là thi thể của hai thành viên Côn Luân, bên cạnh lại có mấy cái xác của nhóm côn đồ.

Lộ Viễn chịu đựng cảm giác buồn nôn, quay sang nhìn đồng đội của mình, sau đó ngồi xổm xuống tiến hành khám nghiệm sơ bộ những tên côn đồ.

"Tổng cộng có tám tên côn đồ, người chết trên đường lớn ở dưới chân núi có vẻ là tên thủ lĩnh, trong quá trình bỏ trốn đã bị đâm thủng lá lách, chúng tôi đã tìm được dấu chân của những người khác ở trên núi, nhưng làm chúng tôi có chút nghi ngờ, kẻ giết người hình như không đi giày."

"Chúng tôi đã tìm thấy dấu chân đẫm máu trên mặt đất, các vết máu đã được trích xuất lại để so sánh DNA."

"Bên cạnh khách sạn có tổng cộng bảy tên côn đồ, một tên đầu gối bị nghiền nát ở bãi đỗ xe, nhưng vẫn còn sống. Đối phương rõ ràng có thể giết chết hắn nhưng lại không làm thế, giống như định giữ lại hắn để cho chúng ta thẩm vấn."

"Còn sáu tên côn đồ còn lại, có hai người bị lửa thiêu chết, một tên bị súng ống giết chết, ba tên còn lại không có ngoại lệ, tất cả đều bị đâm thủng lá lách, vị trí rất chuẩn xác, rất có thể là sát thủ chuyên nghiệp.

"Đội trưởng Lộ, có học sinh nói Ban Thủ và Sơn Tra trước khi chết đã cố gắng mở cửa khách sạn, nếu không thì hơn bốn mươi học sinh cũng không chạy thoát ... bọn họ không làm cho Côn Luân mất mặt."

Lộ Viễn im lặng nghe cấp dưới báo cáo, một luồng gió mang không khí trên núi thổi qua, hắn bỗng hơi cay mắt.

Gió rít từng cơn, thổi đi đống tro tàn còn đang âm ỉ cháy.

Lộ Viễn xoa xoa cái mũi, bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi linh tinh.

*Dù là Đệ Nhất Danh Sách hay Nhân Danh Bóng Đêm, thật sự những cảnh hi sinh cứu người tác giả vẫn viết rất chắc tay, đúng không ạ?

Hắn ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của tên côn đồ cùng những nơi phát hiện thi thể mà cấp dưới của hắn đã đánh dấu.

Nơi tìm thấy thi thể đầu tiên là ở cạnh khách sạn Vân Thượng, nhưng đây cũng không phải là địa điểm gây án.

Thành viên Côn Luân đã tìm thấy vết máu ở con đường bên ngoài cửa khách sạn, còn có dấu vết bị kéo đi.

Lộ Viễn bình tĩnh nói:

"Có vẻ có người ở trên đường giết chết hắn, sau đó nhân cơ hội trời tối mà kéo hắn sang sân bên cạnh, lửa thiêu rụi tòa nhà nhưng lại không bị lan sang sân."

Lúc này, Lộ Viễn nhìn vết thương của tên côn đồ, hắn ngày càng kinh ngạc.

Cấp dưới hắn phân tích không sai chút nào, mấy tên côn đồ này đều bị tấn công một đòn duy nhất.

Hơn nữa, cho dù là phát dao ở phía sau, hay phát dao ở phía trước, mũi đao đều sẽ chuẩn xác đâm thủng lá lách.

"Lạ thật, sao chỉ đâm vào lá lách."

Lộ Viễn cảm thấy hơi khó hiểu:

"Liệu có phải sở thích hay thói quen đặc biệt nào đó không?"

Hắn theo địa điểm cấp dưới đã đánh dấu, đi thẳng tới sân sau.

Đây là hiện trường vụ án thứ hai, nơi mà kẻ giết người đã giết chết tên côn đồ thứ hai, sau đó đi vào trong sân.

Lộ Viễn hỏi:

"Những học sinh kia thế nào rồi?"

Cấp dưới nói:

"Có ba người bị thương khá nặng. Hai trong số đó là Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, họ bị bọn côn đồ bắn vào bụng. Nhưng may chỉ bắn vào ruột, đã đưa xuống núi phẫu thuật, không sao cả.”

Cấp dưới tiếp tục báo cáo:

"Có một người nữa tên là Vương Vân, nhưng cô bé này bị thương rất kỳ lạ. Cô bé nói cô bị một tên côn đồ che mặt bắn bị thương ở hai chân, nếu không phải được một học sinh tên là Nam Canh Thần lôi ra khỏi khách sạn, có thể đã bị thiêu chết."

Lộ Viễn cau mày:

"Che mặt?"

"Vâng."

Cấp dưới gật đầu:

"Ta nghi người này không phải côn đồ, là kẻ đã giết những tên côn đồ kia."

"Không cần nghi ngờ, chắc chắn là hắn, hơn nữa ngươi chú ý cô bé tên Vương Vân một chút, cô bé có vấn đề. Người này đã giúp chúng ta giết chết những tên côn đồ, chắc chắn không tự nhiên bắn cô bé hai phát súng."

Lộ Viễn nói:

"Đúng rồi, vì sao tên nhóc Nam Canh Thần kia lại ở trong khách sạn?"