Ngay lập tức lông tơ trên người đứa trẻ đó đều dựng đứng lên!
Đây chính là phản ứng bình thường của cơ thể sau khi cảm nhận được nguy hiểm!
Quả nhiên là giác quan thứ sáu!
Khánh Trần từng nghe nói, sau khi một người bị mất giác quan gì đó, não của một người sẽ tự động chuyển nhiệm vụ của giác quan đó cho một giác quan khác để bù trừ cho sự mất mát này.
Ví dụ như những người mù thường có thính lực rất tốt, hoặc người bị mất vị giác thường có khứu giác rất nhạy bén.
Nhưng không ngờ, sau khi bị lấy mất đôi mắt, thế giới này lại đến bù cho Trương Mộng Thiên một giác quan thứ sáu!
"Giác quan thứ sáu.”
Khánh Trần xoa đầu đứa trẻ:
"Thật may mắn."
Trương Mộng Thiên sửng sốt nói:
"Ông chủ, ta không cần giác quan thứ sáu, ta muốn có mắt."
Khánh Trần ngơ ngác một lúc, sau đó hắn lại cúi người trước Trương Mộng Thiên:
"Thật xin lỗi, là ta nói sai."
Trương Mộng Thiên vội vàng nói:
"Ông chủ không cần làm như vậy, ta không để ý đâu."
Khánh Trần lắc đầu:
"Ngươi không để ý là chuyện của ngươi, ta nói sai là chuyện của ta, hai chuyện này cơ bản không liên quan đến nhau, thôi, chúng ta đi ăn sáng, ngươi có thể ăn bao nhiêu cái bánh bao?"
"Ta được ăn thoải mái sao?"
Trương Mộng Thiên mong đợi nhìn Khánh Trần.
"Đúng vậy, thoái mái mà ăn, ăn đến khi nào ngươi không ăn được nữa thì thôi.”
Khánh Trần cười nói.
"Vậy ta có thể ăn 12 cái!"
Trương Mộng Thiên vui vẻ nói.
Khánh Trần cảm thấy rất ngạc nhiên, mỗi cái bánh bao ở đây to gần bằng nắm tay của một người trưởng thành, ngay cả một ngươi lớn như hắn cũng chỉ có thể ăn được bốn cái, vậy mà một đứa trẻ như đối phương lại nói có thể ăn được 12 cái.
Hắn thử mua cho Trương Mộng Thiên 12 cái, sau đó lại trơ mắt nhìn đối phương nhét 12 cái bánh vào miệng, không những thế trong khoảng thời gian đó đối phương còn uống thêm 2 cốc sữa đậu nành nữa.
Khánh Trần vừa trả tiền vừa cảm thán:
"Không ngờ ngươi có thể ăn được nhiều như vậy. Đúng rồi, sao ngươi lại chạy đến đây."
Trương Mộng Thiên nói:
"Nghệ Thuật xã đoàn giải quyết xong mọi chuyện ở Chuồng Bồ Câu rồi, Tiểu Thất ca nói muốn đi tiêu diệt câu lạc bộ bên cạnh, nhưng lão La lại nói bây giờ chưa phải là lúc, nên đợi một thời gian nữa cũng không muộn, ta cảm thấy ở đó quá nhàm chán nên mới chạy đến đây tìm ngươi. Có phải hôm qua ngươi nói gì với lão La rồi không, từ đêm qua đến giờ lão La tự nhiên thay đổi hoàn toàn thái độ với ta, khiến ta cảm thấy không bình thường lắm."
Khánh Trần cười nói:
"Không cần để ý mấy chuyện này, lão La là người tốt. Trước đây hắn là người giang hồ, mà người giang hồ lại rất để ý nghĩa khí, hắn đối tốt với ngươi có lẽ vì hắn cảm thấy ngươi rất có nghĩa khí thôi."
"Bây giờ chúng ta đi về sao?"
Trương Mộng Thiên vui sướng nhảy nhót.
"Không, ngươi về đi, ta còn phải đi làm việc khác nữa.”
Khánh Trần nói.
"Ngươi có thể mang ta theo được không? Ta có thể chịu khổ, ta không sợ nguy hiểm.”
Cậu bé nói.
"Vậy ngươi sợ cái gì.”
Khánh Trần hỏi.
Trương Mộng Thiên suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:
“Ta sợ cả đời này ta không thể thoát ra khỏi Chuồng Bồ Câu, ta sợ mình không có bạn bè hay người thân nào. Ta sợ cả đời này ta không thể ngóc đầu lên được. Nếu việc gì đó có thể khiến cuộc sống này đặc sắc hơn một chút thì dù phải chết ta cũng cam lòng."
Khánh Trần ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Vậy ngươi theo ta đi."
Đôi mắt của Trương Mộng Thiên lập tức sáng lên.
Khánh Trần vừa bước đi vừa nói:
"Nhưng chuyện ngươi có thể chịu khổ được hay không thì phải đợi một thời gian nữa mới có thể biết được."
"Chẳng lẽ bây giờ ta còn chưa đủ khổ sao?"
"Không, chịu đựng nghèo khó không gọi là chịu khổ, có thể vì một dã tâm hay mục tiêu nào đó mà chịu nhục, hay có thể vì một mục tiêu mà kiên trì mới gọi là chịu khổ. Chịu khổ là một hành động chủ động, chứ không phải bị động."
Tuy Trương Mộng Thiên không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng hắn vẫn ghi nhớ nó.
...
Khu thứ năm, dưới cao ốc Chim Hoà Bình, một thanh niên đang đi xuống vứt rác.
Ngay khi hắn đang mở nắp thùng rác thì một đứa trẻ bỗng chạy xượt qua người hắn.
Có vẻ người trẻ tuổi đã cảm nhận được có điều bất thường, hắn lập tức đưa tay lên sờ túi quần nhưng điện thoại bên trong đã không cánh mà bay:
"Baka!"
Sau đó hắn lập tức chạy về phía đứa trẻ kia.
Đứa trẻ đó quấn một chiếc khắn quàng cổ quanh đầu, chỉ để hở mỗi đôi mắt và chiếc mũi ra ngoài, đối phương đang chạy về phía một con hẻm nhỏ, nhưng hắn biết con đường đó không thông đi những nơi khác mà là một ngõ cụt.
Người trẻ tuổi từ từ tiến lại gần, đứa trẻ đó càng thêm hoảng sợ lùi về phía sau.
Nhưng mới đi được hai bước, người trẻ tuổi đó bỗng trợn trừng mắt lên, vì hắn vừa cảm nhận được một cây kim cực đang đâm vào trái tim mình.
Hắn muốn hét lên nhưng lại bị người phía sau đưa tay bịt miệng lại.