Trong phòng 7102, có một người vừa kiểm tra súng ống vừa nói thầm với mấy người xung quanh:
"Ngươi nghĩ hôm nay họ có đến đây không?"
Một tên tráng hán cười lạnh nói:
"Mấy tên đó rất thích xen vào chuyện của người khác nên chắc chắn sẽ đến. Ta đã quan sát một thời gian rồi, đám người đó chưa bao giờ dùng vũ khí gì nên có thể chắc chắn họ không có vũ khí, đợi lát nữa bọn chúng xông vào thì chúng ta phải lập tức hành động. Khi nào giải quyết xong đám người đó thì chung ta sẽ đi cướp chỗ tiền họ thu được, sau đó đi về phương bắc lánh nạn một thời gian."
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng trọ bỗng bị ai đó đá văng ra, sau đó hai cục đen xì phát ra tia lửa lập tức bị ném vào trong.
Kèm theo đó là những âm thanh cảnh báo dồn dập.
Tích tích tích tích tích!
Oanh!
Ngay lập tức, tất cả đám lưu manh trong phòng đều bị sức ép từ vụ nổ hất lên rồi đập thật mạnh lên tường.
Loại bom xung kích này không chỉ tạo ra sóng sung kích, mà còn tạo có thể ra những âm thanh tác động trực tiếp vào dịch bạch huyết và dây thần kinh tiền đình trong tai, từ đó khiến những người chịu ảnh hưởng mất khả năng giữ thăng bằng và phân biệt phương hướng.
Kèm theo đó là những biếu hiện như choáng váng và buồn nôn.
Có người vừa giãy dụa đứng dậy vừa lẩm bẩm:
"Lựu đạn quân dụng gây choáng! Không phải họ không có vũ khí sao, sao những người đó lại có lựu đạn gây choáng được!"
Chuyện này mẹ nó sao lại như vậy?!
Rõ ràng chuyện này chỉ là chuyện rất nhỏ, vậy mà các ngươi còn dùng cả lựu đạn gây choáng?!
Thật quá đáng!
Vì liên bang không khống chế súng ống quá nghiêm ngặt nên có rất nhiều người trong quân đội lén lút tuồn súng ra ngoài.
Nhưng lựu đạn lại là một trong những vật phẩm được quản lí vô cùng nghiêm ngặt, sao Nghệ Thuật xã đoàn lại có nó được!
Nếu họ có thể chế tạo lựu đạn gây choáng, thì cũng có thể tạo ra lựu đạn gas hoặc lựu đạn nổ mảnh, bởi vì nguyên tắc hoạt động của những loại lựu đạn này khá giống nhau.
Cho nên, Nghệ Thuật xã đoàn đến đây để thu phí bảo hộ hay là đến đánh trận vậy?
Tiểu Thất đứng trong hành lang cười híp mắt nói:
"Được rồi, chắc bọn chúng ngất xỉu hết rồi. Đi vào lôi bọn chúng ra treo lên bên ngoài Chuồng Bồ Câu đi, chuyện còn lại đợi ba ngày sau lại nói."
…
5 giờ sáng, Khánh Trần đang đứng trước cửa ra vào nhà hàng Hắc Thiên Nga.
Lúc này trên đường đang có rất nhiều người đẩy những chiếc xe chở những chiếc nồi nho nhỏ, bên trong những cái nồi đó là bánh bao hoặc sửa đậu nành nóng hổi.
Thường thì chỉ những kẻ giàu có mới đủ tiền ăn những loại đồ ăn như thế này, nhưng khu thứ bốn lại khác, vì đây là nơi tập trung nhiều vũ nữ và nhân viên tạp vụ nhất thành phố.
Đây cũng là nơi tập trung vô số loại người khác, những người kiếm ăn về đêm, những khách làng chơi đến đây hưởng thụ...
Sáng sớm cũng là lúc những người này phải tỉnh lại.
Buổi sáng cũng là lúc khu thứ 4 vắng vẻ nhất, nhưng đây cũng là lúc nhịp sinh hoạt của những người ở đây bình thường nhất.
Lúc này, đám vũ nữ không cười nói như đêm qua mà chỉ im lặng đứng bên ven đường đợi xe, bộ quần áo xinh đẹp mỏng mang trên người họ tối qua đã thay bằng một chiếc áo khoác rất dày.
Bầu không khí ở đây cũng không còn điên cuồi như buổi đêm, có lẽ bây giờ cũng là lúc những người ở đây phải quay về với thức tại...
Người bán bánh bao đang tươi cười chào hàng với mọi người, nhưng có lẽ mọi người sẽ không biết, chính những người bán bánh bao đó còn không nỡ ăn một cái bánh bao.
Khánh Trần bỗng nhìn thấy bóng lưng của Trương Mộng Thiên đang ngủ gật ngay dưới một cây đèn đường.
Hắn nở một nụ cười, sau đó dùng bộ pháp mà trước đây Diệp Vãn đã dạy hắn đễ lại gần đứa trẻ đó, vốn dĩ ý định ban đầu của hắn là luồn ra sau lưng đối phương, sau đó đưa tay ra giả vờ bịt miệng hắn như những kẻ trộm nội tạng xem đối phương sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng không ngờ đứa trẻ đó đã sớm tỉnh lại.
"A.”
Khánh Trần nghi hoặc:
"Sao ngươi biết có người đang lại gần mình?"
Đối phương nghĩ một lúc rồi nói:
"Không biết, sau khi bị bán mất mắt, ta bỗng nhận ra mình có năng lực này, không những thế ta còn có thể biết phía sau có ai đang nhìn ta hay không. Đây cũng là thứ giúp ta sống sót được trong khu thứ chín này, trước đây ta chưa bao giờ dám nói cho người khác, bây giờ ông chủ chính là người đầu tiên biết đến nó."
"Ông chủ?"
Khánh Trần cười nói:
"Làm quen rất nhanh."
Khánh Trần thầm nghĩ, năng lực này của Trương Mộng Thiên sao lại giống giác quan thứ sáu của cao thủ cấp A vậy được?!
Ngay cả Khánh Trần cũng không có năng lực này!
"Ngươi tiến lên khoảng 10m, sau đó quay lưng về phía ta.”
Khánh Trần nói.
Trương Mộng Thiên nghe lời làm theo những gì hắn nói, lúc đầu Khánh Trần nhìn xung quanh, sau đó đôi mắt hắn bỗng tỏa ra sát ý nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương.