Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1483: Nhức Hết Cả 'Bi'




Thời gian này, Hội Phụ Huynh vẫn luôn căng thẳng, mặc dù có mọi người trong nhà quyên góp, nhưng bản thân không có chút doanh thu nào, thì làm sao trợ giúp nhiều người nhà được?

La Vạn Nhai than thở, nếu mình có khả năng kiếm tiền, đã trở thành địa chủ một phương như cha Hồ Tiểu Ngưu rồi.

"Đúng vậy, lúc trước chúng ta gãi rách cả da đầu, cũng không nghĩ ra cách nào để kiếm tiền. Những ngành nghề kiếm tiền nhất đều bị tập đoàn tư bản nắm trong tay. Những trò bàng môn tà đạo có thể kiếm tiền, lại không phù hợp nguyên tắc của chúng ta."

Tiểu Thất nói.

La Vạn Nhai ừ một tiếng:

"Kết quả, ta còn chưa nhắc đến chuyện này với phụ huynh, người ta đã nghĩ kỹ phương pháp rồi. Quản lý cao ốc, đây chính là lối thoát tương lai chúng ta. Tiểu Thất ngươi tính xem, nếu chúng ta có thể giành quyền quản lý toàn bộ khu thứ chín của thành phố số 22, thì thu nhập hàng tháng là bao nhiêu?"

Mà mấu chốt nhất là, mặc dù thành phố số 22 là đại bản doanh của Jindai, nhưng nhân khẩu và quy mô thành phố, cũng hoàn toàn không thể so sánh với song tử tinh liên bang.

Mà thành thị số 18, thành thị số 10, mới là căn cứ địa của Hội Phụ Huynh họ.

Nếu như giành được ba khu dưới của hai thành phố này, như vậy mỗi tháng dòng tiền mặt của Hội Phụ Huynh, sẽ đạt đến một trình độ vô cùng khủng bố.

La Vạn Nhai hăng hái vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất:

"Hãy làm cho thật tốt nhé, trước tiên chúng ta biến nơi này thành nơi thí điểm văn minh tiên tiến điển hình. Sau đó tổng kết kinh nghiệm, phổ biến đến thành phố số 10, thành phố số 18 bên kia! Tiền đồ của Hội phụ huynh coi như xán lạn rồi!"

Lúc này, cách đó không xa Trương Thanh Hoan còn đang chỉ huy thi công, con hàng này vậy mà còn phấn khởi hơn cả La Vạn Nhai, Tiểu Thất.

Giữa trưa xem camera, con hàng này còn đang lười biếng.

Hiện tại, hắn còn hưng phấn hơn ai hết.

Quả nhiên đàn ông vẫn phải xây dựng sự nghiệp mới được!

Một lát sau, Trương Thanh Hoan cùng đám tiểu đệ mang tới mấy chục tờ áp phích tuyên truyền, chuẩn bị dán trên mỗi tầng lầu trong Chuồng Bồ Câu.

Nội dung áp phích tuyên truyền rất đơn giản, một là có thể gia nhập nhóm trò chuyện, hiểu rõ chính sách câu lạc bộ, thay đổi phí bảo vệ gì đó.

Hai là trên đó viết số điện thoại liên lạc, một khi gặp chuyện, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Câu lạc bộ Nghệ Thuật đến giải quyết. Có thể giải quyết các loại chuyện xảy ra bất ngờ như ăn trộm, tội phạm cướp bóc, phạm tội cưỡng gian…

Trên áp phích tuyên truyền, dòng thứ hai đếm ngược còn viết, nếu như xảy ra chuyện, chúng ta nhất định đáng tin tưởng hơn cả uỷ ban quản lý trị an PCE, tôn chỉ của chúng ta chính là giúp các vị có thể an cư lạc nghiệp - Câu lạc bộ Nghệ Thuật tuyên bố.

Thứ này còn làm rất tử tế nghiêm túc, các cư dân Chuồng bồ câu nhìn nhau khó hiểu, rốt cuộc câu lạc bộ Nghệ Thuật này đang làm gì? !

Vừa dán ra nửa giờ, liền có người gọi điện thoại tới, nói trong nhà bị trộm đột nhập.

Kết quả Tiểu Thất dẫn người tra xét camera, mười phút đồng hồ liền tóm được tên trộm...

Tên trộm đau khổ chất vấn:

"Đám câu lạc bộ đồ bỏ các ngươi quản cũng quá rộng rồi đó, ta đã giao phí bảo vệ rồi mà! Ngay cả PCE còn mặc kệ, các ngươi còn muốn quản?"

Tên trộm vặt này biết có camera giám sát, nhưng hắn cho là sẽ không ai quan tâm mấy chuyện cỏn con này, cho nên căn bản không thèm để ý đến.

Dù sao, làm gì có câu lạc bộ nào đi quản chuyện bắt trộm chứ...

Đây không phải nhàn rỗi đến nhức cả ‘bi’ sao?!

Tiểu Thất vui tươi hớn hở cười nói:

"Chính là vì PCE mặc kệ, cho nên chúng ta mới muốn quản."

Người mất nhìn thấy đồ đạc tìm về được, cao hứng bừng bừng.

Nhưng tên trộm bị câu lạc bộ bắt được thì không thoải mái như thế. Nơi này cũng không giống như ngục giam Nhất quản lý, được ăn ngon uống sướng.

Nghênh đón hắn, là bị Tiểu Thất đánh một trận tơi bời, Tiểu Thất còn áp giải hắn đi trả lại đồ vật, tiện thể xin lỗi người bị mất.

Còn treo trước Chuồng Bồ Câu một ngày thị chúng.

Sau chuyện này, người mất đồ khen Tiểu Thất, khen câu lạc bộ Nghệ Thuật hết lời trong nhóm trò chuyện!

Bản thân nàng cũng chỉ muốn thử một chút thôi, không nghĩ tới người ta quản thật!

Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc, bây giờ Chuồng Bồ Câu này, cũng quá an toàn!

Chưa đến vài phút, ngay cả mấy tòa nhà sát vách cũng biết, rất nhiều người tụm năm tụm ba trên đường bàn tán chuyện này.

Trong khu ổ chuột, người thành thật vẫn chiếm đại đa số, bằng không thì cũng sẽ không nghèo như thế.

Có người nhỏ giọng nói:

"Chúng ta có nên viết thư thỉnh nguyện cho Câu lạc bộ Nghệ Thuật, mời họ đến xử lý câu lạc bộ bên toà nhà chúng ta không?"

"Chờ một chút..."

Dưới lầu chuồng Bồ Câu, La Vạn Nhai thấy mọi chuyện đã vào quỹ đạo, liền quay người rời đi, Tiểu Thất đứng sau lưng hỏi:

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Các ngươi trông nom nơi này, ta có chút chuyện."

Bóng lưng La Vạn Nhai vẫy vẫy tay.

...

Trên đoàn tàu khổ hẹp, La Vạn Nhai như không có chuyện gì xảy ra ngồi bên cạnh Khánh Trần. Hai người như không nhận ra nhau, cùng ngồi trong một góc ít người.

"Ông chủ, Trương Mộng Thiên kia thì sao?"

La Vạn Nhai nói:

"Vẫn tiếp tục đi theo ta?"

"Ngươi dẫn dắt hắn trước."

Khánh Trần nói:

"Tương lai hắn sẽ trở thành người đưa tin của Kỵ Sĩ."

La Vạn Nhai lập tức hiểu ra phải xử lý như thế nào.

Người đưa tin của Kỵ Sĩ, vậy sẽ là người đáng tin tưởng nhất bên cạnh Kỵ Sĩ, hắn nên bắt đầu khách khí một chút ngay từ bây giờ, sau đó lại tận tâm tận lực giúp ông chủ bồi dưỡng là được.

Hai người ngồi trên đoàn tàu sắt khổ hẹp, giống như những người đi làm khác.