"Ông chủ, bây giờ chúng ta đã khống chế được toàn bộ Chuồng Bồ Câu, Trương Mộng Thiên nói, có thể trong thời gian tới một số thành phần trong tòa nhà sẽ tổ chức phản kháng có vũ trang, nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không để họ phá hỏng chuyện của chúng ta đâu.”
La Vạn Nhai đảm bảo:
"Đúng rồi ông chủ, chúng ta nên khuếch trương ngay bây giờ hay nên đợi thêm một thời gian nữa?"
Khánh Trần ừ một tiếng rồi nói:
"Đợi khi nào Chuồng Bồ Câu ổn định thì tiếp tục khuếch trương cũng không muộn, lão La, ngươi biết vì sao ta muốn ngươi làm những việc này cho những người ở đây không?"
"Ta biết, ông chủ sai ta làm như vậy để giải quyết vấn đề tài chính của Hội Phụ Huynh!"
La Vạn Nhai nói.
Nhưng Khánh Trần lại lắc đầu:
"Nếu muốn khống chế được cả khu thứ chín thì ngươi sẽ phải đối mặt với mười mấy câu lạc bộ ở đây, bây giờ có lẽ họ còn có thể ngồi im, nhưng đến khi ngươi khống chế được một nửa khu thứ chín, chắc chắn họ sẽ liên hợp lại để đối phó với ngươi. Đợi đến khi ngươi khống chế được toàn bộ khu thứ chín, chắc chắn câu lạc bộ lớn nhất thành phố số 22 sẽ tìm ngươi tính sổ."
"Ông chủ, chúng ta không sợ!"
La Vạn Nhai khẳng định:
"Ta không sợ. Mặc dù chuyện này chắc chắn sẽ có hi sinh, nhưng chúng ta không sợ hi sinh."
Khánh Trần cười nói:
"Ta biết ngươi đã lên kế hoạch từ trước, ta cũng biết chuyện này nếu không có hi sinh thì không thể giành thắng lợi được, nhưng nếu cứ làm như vậy thì thắng lợi mà chúng ta giành được khi đó sẽ chẳng có nghĩa lí gì. Nhưng ta muốn ngươi biến Chuồng Bồ Câu thành một hình mẫu điển hình vì muốn khiến những người dân sống quanh đây phải hâm mộ, đến khi nào suy nghĩ ‘Nghệ Thuật xã đoàn luôn làm việc tốt’ khắc sâu vào suy nghĩ của họ thì những gì mà các ngươi phải làm tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Có lẽ tất cả các câu lạc bộ đều đã quên, dân ý là một khái niệm kinh khủng như thế nào..."
La Vạn Nhai sửng sốt:
"Ta hiểu, nếu tất cả mọi người đều hâm mộ Chuồng Bồ Câu thì chắc chắn họ cũng sẽ nảy sinh ra suy nghĩ muốn sống trong một tòa nhà như vậy, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ chủ động giúp chúng ta. Ông chủ, ta hiểu ý của ngươi."
Khánh Trần lại hỏi:
"Lão La, ngươi biết vì sao ta muốn khống chế khu thứ chín không?"
La Vạn Nhai nghĩ một lúc:
"Bởi vì nó sẽ cung cấp một số tiền khổng lồ đủ để chèo chống cả tổ chức."
Khánh Trần cười nói:
"Sở dĩ ta muốn làm như vậy là vì nó chính là ánh sáng của tương lai. Mục đích cuối cùng của ta không chỉ là tiền bạc. Thứ ta muốn là khiến những người ở đây quen với cuộc sống như thế này, sau đó dần dần hình thành những tổ dân phố cỡ nhỏ."
La Vạn Nhai sửng sốt, ngoài tiền ra, chuyện này còn mang lại lợi ích khác nữa sao?
Khánh Trần:
"Chính quyền của các thành phố đã chẳng thèm quản lí khu Tam Hạ từ rất lâu rồi. Họ luôn nghĩ những người ở đây sẽ chẳng thể gây ra chuyện gì lớn, cùng lắm là chết mấy trăm người nghèo mà thôi, nên họ chẳng thèm ngó ngàng gì đến chỗ này. Lối suy nghĩ này đã ăn sâu vào đầu họ hàng trăm năm rồi, nên nó sẽ không dễ thay đổi đâu."
"Đây chính là khe hở mà chúng ta có thể tận dụng.”
Khánh Trần nhìn La Vạn Nhai:
"Tuy vấn đề tiền bạc rất quan trọng, nhưng hơn 50% dân số liên bang tập trung trong những khu ổ chuột như thế này còn quan trọng hơn nhiều, bởi vì nếu chúng ta gieo tư tưởng vô sản vào đầu họ thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều so với những người sống ở sáu khu trên."
Khánh Trần:
"Nếu để một người sống trong một khu ổ chuột chứa đầy côn trùng thì hắn sẽ cam chịu, bởi vì hắn luôn nghĩ dù sao thì mọi người đều sống như vậy, hắn có muốn thì cũng không thể thay đổi được gì. Chỉ khi ngươi cho họ sống trong một ngôi nhà gọn gàng sạch sẽ, suy nghĩ của họ sẽ dần thay đổi. Đây chính là ví dụ điển hình của việc môi trường sống ảnh hưởng đến tiềm thức."
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Nếu ngươi có thể phát triển công ty vật nghiệp phủ khắp liên bang thì ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"
La Vạn Nhai đang cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bởi vì chính hắn cũng không ngờ mục tiêu của Khánh Trần lại lớn như vậy:
"Ông chủ, ngài nói tiếp đi."
Khánh Trần nói:
"Đến khi dấu chân của ngươi trải khắp liên bang, khi đó những công ty vật nghiệp sẽ trở thành một mạng lưới tình báo vô cùng khổng lồ. Đến khi đó nếu xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên mà họ nghĩ đến chính là ngươi, chứ không phải thám viên. Những người dân ở đây sẽ phối hợp với ngươi, cuối cùng ngươi sẽ có một hệ thống tình báo vô cùng khổng lồ, hơn nữa không chỉ người dân, khu ổ chuột cũng là nơi tập trung của những tên tội phạm."
Khánh Trần:
"Họ sẽ dần tin tưởng ngươi, đến khi đó ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng tiếp quản nơi đó. Đương nhiên, ngươi chỉ có thể tiếp quản một phần nhỏ quyền lực mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi."