Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1482: Tiền Vốn




Cuộc sống ở khu thứ chín giống như là một đầm nước đọng, vài thập niên trước là như thế, mấy chục năm sau vẫn là như thế, không có gì thay đổi.

Có đôi khi mọi người sẽ nghe thấy tin tức người nào đó trúng xổ số giàu lên trong vòng một đêm, cũng đi mua vài tờ vé số, sau đó tiếp tục trải qua cuộc sống đã trở thành lối mòn.

Tựa hồ như cuộc sống bản thân đã hình thành thì không thay đổi, cứ mãi như thế.

Thế là, sự biến hoá của cao ốc Chuồng Bồ Câu, liền trở nên đặc biệt mới lạ.

Buổi sáng, xe bảo trì ống nước tới, còn kéo thêm hai xe chở đầy ống nước, và công cụ thông cống thoát nước.

Cư dân chung quanh Chuồng Bồ Câu, hiếu kỳ đánh giá Chuồng Bồ Câu.

Họ đến bên cạnh Trương Thanh Hoan hỏi:

"Kéo những thứ này làm gì?"

Trương Thanh Hoan cười giải thích:

"Cống thoát nước Chuồng Bồ Câu tắc đã lâu, phải thông một trận, để mọi người ở nhà cũng có thể dùng bồn cầu, không phải sống giống như súc sinh."

Cư dân các toà nhà khác ngạc nhiên:

"Các ngươi không phải là câu lạc bộ sao?"

Trương Thanh Hoan đáp:

"Thu phí bảo vệ thì cũng nên làm chút chuyện, nếu không chẳng phải thu không phí bảo vệ rồi?"

Các cư dân ngẩn người, có ai từng gặp loại câu lạc bộ này chứ!

Mọi người bí mật tập hợp lại bàn bạc, cũng đi tìm câu lạc bộ phụ trách thu phí bảo vệ trong toà nhà của mình, nói họ cũng muốn thông cống thoát nước! Lắp camera giám sát! Sửa thang máy!

Kết quả tất cả đều bị đánh một trận...

Mọi người bắt đầu thương lượng, có nên mời câu lạc bộ Nghệ Thuật tới, xử lý luôn câu lạc bộ Xà Tín Tử trong tòa nhà này, giống như xử lý câu lạc bộ Hắc Thủy không...

Cuối cùng thật sự có người đi tìm Tiểu Thất thương lượng...

"Nếu các ngươi tới, chúng ta sẽ báo vị trí câu lạc bộ Xà Tín Tử cho các ngươi, cam đoan đánh thoải mái!"

Tiểu Thất dở khóc dở cười:

"Việc này ta không làm chủ được, mà tham thì thâm, quên đi thôi..."

Kỳ thật Tiểu Thất cũng biết dã tâm của La Vạn Nhai, chỉ là hiện tại còn chưa thích hợp bại lộ.

Buổi trưa, bên điện lực cũng tới, sửa chữa Vân Lưu Tháp dùng để tải điện vô tuyến trên mái nhà Chuồng Bồ Câu, Vân Lưu Tháp giống như một trạm điện cơ sở, kết nối với các công trình điện lực mỗi tầng lầu.

Dưới sự hộ tống của đám người Tiểu Thất, họ nhanh chóng tiến vào Chuồng Bồ Câu, khẩn trương mà có thứ tự hoàn thành việc thi công.

Đến đêm, khu thứ chín ảm đạm không ánh sáng, hoàn toàn khác biệt với cảnh sắc tím hồng đan xen chói lọi của sáu khu trên.

Chỉ có cao ốc Chuồng Bồ Câu, đứng lặng chiếu sáng rạng rỡ một góc trời.

Nó sáng rực đến không giống như kiến trúc trong khu thứ chín.

Cư dân những toà nhà khác đứng trong nhà, yên lặng nhìn lầu đối diện đèn đuốc sáng trưng.

Mà mấu chốt nhất là ở chỗ, mạch điện trong toà cao ốc này được câu lạc bộ Nghệ Thuật sửa miễn phí, không thu tiền sửa chữa ngoài định mức!

Nói thật, mọi người thấy có người đến thi công, cũng lo lắng câu lạc bộ này sẽ lại thu thêm phí linh tinh.

Nhưng sự thực là, có người cẩn thận đến hỏi Tiểu Thất, có cần đóng tiền không, kết quả Tiểu Thất nói: Số tiền này đều xuất từ trong phí bảo vệ ra.

Tin tức này có thể làm cho người ta rất chấn kinh, cũng làm cho người ta quá đỗi vui mừng.

Thế này đâu phải đến làm câu lạc bộ, rõ ràng là đến làm từ thiện mà!

Phản ứng của các cư dân khiến La Vạn Nhai có chút dở khóc dở cười, hắn chỉ trích một phần nhỏ tiền thu được từ những người này, trả lại cho họ thôi.

Trước mắt chi tiêu của câu lạc bộ Nghệ Thuật vẫn còn nhiều, bởi vì hư hỏng quá lâu, chỗ nào cũng cần dùng tiền.

Nhưng nếu như toàn bộ được sửa sang hoàn tất, tiền tiêu xài sẽ rất nhỏ, cơ bản đều là chi phí nhân công.

Tập đoàn tư bản thế giới trong đã chèn ép cư dân xóm nghèo đến mức, chỉ cần có người đối tốt với họ một chút, họ sẽ cảm động.

Giờ khắc này, trong toà nhà sát vách Chuồng Bồ Câu, có người đứng trong bóng tối nhìn toà cao ốc sáng chói kia:

"Vợ ơi, tiền thuê bên Chuồng Bồ Câu là bao nhiêu, hay là chúng ta cũng chuyển qua đó?"

"Tiền thuê Chuồng Bồ Câu không đắt, còn không đắt bằng tiền chúng ta thuê phòng trong tòa nhà này đâu."

Người phụ nữ dỗ dành bốn đứa con nói:

"Ngày mai ta tìm thím Lưu xin số điện thoại chủ thuê nhà, chúng ta chuyển qua ở."

Hai vợ chồng đứng trong căn phòng tối như bưng, nhất thời trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc. Nếu họ cũng có thể ở nơi đèn đuốc sáng trưng kia thì tốt biết bao nhiêu.

Đây là bản năng truy cầu chất lượng cuộc sống của con người, dù ở xóm nghèo cũng không ngoại lệ.

Người phụ nữ nhỏ giọng nói:

"Đúng rồi, sữa bột của lão Tứ lại không đủ...Ai, nếu ban đêm có điện, cũng không ai rảnh rỗi đến không có chuyện gì làm đi sinh bốn đứa con..."

Người đàn ông: "..."

Dưới lầu Chuồng Bồ Câu.

La Vạn Nhai thấp giọng than thở:

"Tiểu Thất, ngươi còn nhớ chủ đề chúng ta nói chuyện trước đó không, chỗ khó khăn nhất của Hội Phụ Huynh là ở đâu?"

Tiểu Thất sửng sốt:

"Tiền vốn...Chúng ta không có nguồn thu, không thể làm đại sự."

"Ừm."

La Vạn Nhai gật gật đầu:

"Ta vốn còn đang do dự, có nên đề cập chuyện này với phụ huynh không. Dù sao phụ huynh đã giao Hội Phụ Huynh lại cho ta, ta lại ném vấn đề khó giải quyết cho hắn thì lão La có vẻ hơi vô dụng. Nhưng trước kia ta cũng chỉ là một tên giang hồ, đâu có quản được chuyện lớn như vậy, biết kiếm đâu ra nhiều tiền?"