Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1479: Thuận Lợi




Xong xuôi, lại nói với thành viên Hội Phụ Huynh:

"Tìm kiếm, không buông tha cho thành viên câu lạc bộ Hắc Thủy nào trong toà nhà này. Tiểu Thất, ngươi dẫn người phá tổng bộ Hắc Thủy luôn đi, bên đó vẫn còn hơn ba mươi người."

Người trẻ tuổi tên Tiểu Thất mặt mày hớn hở:

"Được rồi, ngài chờ chút."

Tiểu Thất này là người du hành, từ lúc đi theo La Vạn Nhai, vẫn luôn cố gắng ra sức, chỉ trong thời gian hai, ba tháng ngắn ngủi, thế giới ngoài đã đổi chiếc Porche 911T Arga.

Giờ khắc này, Trương Mộng Thiên nhìn tên béo cường tráng đang ra lệnh ngoài cửa, trong nhất thời đầu óc không xử lý kịp.

Câu lạc bộ thanh toán nhau?

Trùng hợp như vậy sao?

Cậu nhóc nhìn biểu lộ lạnh lùng của La Vạn Nhai, nghĩ thầm kỳ thật cũng chẳng liên quan gì đến mình. Quản lý Chuồng Bồ Câu này đã đổi không biết bao nhiêu người, nhưng sau mỗi lần đổi cũng sẽ không khác nhau quá nhiều, cùng lắm là phí bảo vệ có khi nhiều, có khi ít.

Lúc này, La Vạn Nhai nhìn về hướng Trương Mộng Thiên, biểu lộ hung ác kia khiến cậu nhóc bị hù liên tiếp lui về phía sau.

Sau một khắc, Trương Mộng Thiên nhìn thấy tên mập đợi những người khác rời đi, sau đó im ắng đi vào phòng, thấp giọng cười nói với Khánh Trần:

"Trước đó còn lo lắng sau khi ngài thoát khốn có bị thương không, bây giờ xem ra là không. Ngài thấy ta biểu hiện thế nào?"

Rất rõ ràng, La Vạn Nhai đã được tin tưởng hoàn toàn, hắn biết thân phận của Khánh Trần lúc này, thậm chí cũng biết sự tồn tại của cậu nhóc bên cạnh...

Trương Mộng Thiên kinh ngạc nhìn một màn này.

Hắn nhìn La Vạn Nhai, lại nhìn Khánh Trần ‘mỏng manh, yếu đuối’.

"Tới rất kịp thời."

Khánh Trần cười nói:

"Đi làm việc của ngươi đi, mặt khác, từ hôm nay trở đi thay câu lạc bộ Hắc Thủy quản lý toà nhà Chuồng Bồ Câu này, trước tiên đi thu phí bảo vệ tháng này."

"Hả?"

La Vạn Nhai sửng sốt, trước đó không phải ông chủ đã nói, phải tuân theo kỷ luật, coi trọng nguyên tắc sao, sao lúc này lại để cho mọi người làm hoạt động của câu lạc bộ rồi?

Việc này không giống những gì ông chủ từng căn dặn.

Trong Chuồng Bồ Câu này, đều là người nghèo khó bần cùng nhất trong cả liên bang.

"Ngươi cũng biết, chống lưng cho câu lạc bộ Hắc Thủy là người quản lý đô thị, một nửa phí bảo hộ chúng nhận được đều phải cúng lên trên. Nếu như số tiền kia mất, thì các ngươi đứng không vững ở thành phố số 22 đâu."

Khánh Trần nói:

"Lão La, chúng ta còn chưa có năng lực thay đổi tất cả, cho nên chỉ có thể thích ứng với nó trước. Trận cải biến này, không thể quá chậm, bởi vì thời gian của chúng ta có hạn, nhưng cũng không thể quá nhanh, nếu muốn thay đổi, vậy thì trước hết phải học được cách ẩn nhẫn."

La Vạn Nhai đáp:

"Đã hiểu."

Khánh Trần nói tiếp:

"Mặt khác, đối đãi vời dân nghèo nơi này cũng giống vậy. Câu lạc bộ khác đều thu phí bảo vệ, nếu ngươi không thu, sẽ có vẻ các ngươi không hợp với số đông. Nếu ngay từ đầu các ngươi đối xử với các gia đình nơi này quá tốt, một ngày nào đó ngươi làm sai một chút chuyện, họ sẽ nhảy ra chỉ trích ngươi. Nhưng ngươi từ tệ tốt dần lên, bọn họ sẽ ghi tạc trong lòng. Thế giới này châm chọc như thế đấy, đối với kẻ ác quá tốt, lại đối xử quá ác với người lương thiện. Làm việc tốt, cũng không phải bảo ngươi một mạch kính dâng tất cả nhiệt tâm, nhiệt huyết của mình, làm như thế chỉ khiến mình tổn thương."

La Vạn Nhai nghĩ nghĩ rồi hỏi:

"Vậy chúng ta thu phí bảo vệ để làm gì? Trước đó không phải ngài nói, có một phương pháp mới để hợp nhất xóm nghèo sao?"

Khánh Trần cười nói:

"Ngươi cứ làm theo lời ta bảo, qua một thời gian sẽ biết..."

Hắn thấp giọng giao phó, Trương Mộng Thiên cứ u mê đứng nhìn.

La Vạn Nhai thừa dịp hành lang không có ai liền rời đi, từ hôm nay trở đi, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Đợi cho sau khi hắn đi, Khánh Trần quay đầu nhìn về phía Trương Mộng Thiên, cười nói:

"Bây giờ đi với ta được chưa?"

Trương Mộng Thiên chỉ cảm thấy thật hoang đường, câu lạc bộ Hắc Thủy hắn e ngại, chỉ chớp mắt tất cả đều biến thành người chết.

Những người này làm đủ chuyện ác, hãm hại nhiều người trong khu ổ chuột như vậy, tự nhiên là chết không có gì đáng tiếc.

Nhưng mấu chốt là, người mình đánh giá là "Yếu đuối", lại chính là kẻ đầu têu ra chuyện này.

Trương Mộng Thiên do dự một chút:

"Ngươi là ai?"

Khánh Trần đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, để gió mùa đông lạnh thấu xương thổi vào trong phòng, để không khí trong phòng không còn khó chịu nữa.

Gió thổi lên tóc Trương Mộng Thiên, khiến cậu nhóc có sự tỉnh táo và bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Khánh Trần đứng bên cửa sổ ngẫm nghĩ rồi nói:

"Ngươi có thể gọi ta là ông chủ giống như những người khác."

...

Quá trình câu lạc bộ Nghệ Thuật thu phí bảo vệ trong Chuồng Bồ Câu diễn ra rất thuận lợi.

Người nơi này đã quen với hình thức thu phí bảo vệ, họ cũng không thèm để ý là ai đến thu, chỉ cần sau khi giao tiền không có ai mỗi ngày đều tới đòi chém mình là được.