Vừa nói, người câu lạc bộ Hắc Thủy vừa đi vào nhà, người phụ trách câu lạc bộ Hắc Thủy kia, nhìn Khánh Trần cười nói:
"Ngươi còn không biết hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì."
Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu:
"Chuyện này cũng không quan trọng."
"Không quan trọng?"
Người phụ trách câu lạc bộ Hắc Thủy nghi hoặc.
"Quan trọng là…."
Khánh Trần chỉ vào Trương Mộng Thiên:
"Sau khi nó nhìn thấy các ngươi, lại trở về tìm ta."
Người trẻ tuổi câu lạc bộ Hắc Thủy sửng sốt:
"CMN, ngươi nói lung tung cái gì đấy?"
...
"Ta nói ngươi nghe không hiểu sao?"
La Vạn Nhai đứng dưới lầu Chuồng Bồ Câu, dở khóc dở cười nhìn Trương Thanh Hoan:
"Ta nói lát nữa ta phải xúc đám đồ bỏ câu lạc bộ Hắc Thủy này, có vấn đề gì không?"
Trương Thanh Hoan khổ sở:
"Bọn chúng rất nhiều người, mà chúng ta cứ như vậy đến xử lý một câu lạc bộ, chẳng lẽ không cần tìm lý do gì chính đáng sao?"
Từ trước tới nay, lão đại của câu lạc bộ Nghệ Thuật này cũng không dám phân cao thấp với những câu lạc bộ khác. Bây giờ đám La Vạn Nhai tới, sáng sớm vừa nói thế lực đối địch là câu lạc bộ Hắc Thủy, giữa trưa liền muốn xử lý người ta.
Loại cuộc sống có tiết tấu nhanh như vậy, Trương Thanh Hoan chưa kịp thích ứng...
Trước kia, giờ này hắn đang ngủ trưa, sau đó đợi đến buổi tối đi khu thứ tưtiêu tiền một chút.
Giờ thì tốt rồi, Trương Thanh Hoan nói phải ngủ trưa, thì La Vạn Nhai nói, còn sống ngủ nhiều làm gì, đợi đến khi chết tha hồ mà an nghỉ.
Trực tiếp không cho Trương Thanh Hoan thoái thác.
"Dù không tìm lý do chính đáng, không phải chúng ta cũng tìm một chút vũ khí sao? Tất cả mọi người đều tay không tấc sắt, có đánh nổi không?"
Trương Thanh Hoan hỏi.
"Không thể dùng súng, chúng ta mới bước đầu hành động, nhất định phải thật khiêm tốn cẩn thận."
Trương Thanh Hoan phẫn uất nói:
"Các ngươi cũng đâu có cẩn thận gì!"
La Vạn Nhai nhìn Trương Thanh Hoan, sửa sang quần áo cho hắn, nghiêm túc nói:
"Bây giờ ngươi là đại ca câu lạc bộ, trên danh nghĩa chúng ta đều là tiểu đệ của ngươi, ngươi có tiền đồ chút được không? Dũng khí giết người trước đó đi đâu mất rồi? Nào, làm mặt hung ác thử xem!"
"Làm...Làm sao để có vẻ mặt hung ác đây? !"
Trương Thanh Hoan nói:
"Ối...ối?"
Vừa nói xong, Trương Thanh Hoan quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt của La Vạn Nhai, trên mặt kia không có bất kỳ biểu lộ phức tạp gì, nhưng sắc mặt bình tĩnh lại cực kỳ hung ác.
Ánh mắt, là do ánh mắt thay đổi, Trương Thanh Hoan bị hù đến lui về sau mấy bước.
"Nói nhảm nhiều quá sẽ không có cảm giác áp bách, chỉ khi một người không nói lời nào, cần ngươi đoán hắn đang suy nghĩ gì trông mới hung ác nhất."
La Vạn Nhai thở dài:
"Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian để chậm trễ, lát nữa ngươi cứ đóng vai nhân vật của mình cho tốt là được rồi."
Hội Phụ Huynh tới đây không có thân phận hợp pháp, nếu có quan viên quản lý đô thị chú ý tới chuyện này, nhất định sẽ bị điều tra.
Câu lạc bộ Hắc Thủy cũng có hối lộ một số quan viên, bọn chúng không thèm để ý các câu lạc bộ phía dưới là ai đang giao tiền. Chuyện nội bộ, cứ giải quyết nội bộ là được rồi.
Cho nên, tất cả đều phải lấy danh nghĩa câu lạc bộ Nghệ Thuật để xử lý.
Nói xong, Trương Thanh Hoan liền bị đẩy đi vào Chuồng Bồ Câu.
Hắn thở hồng hộc leo hơn 40 tầng, đám La Vạn Nhai lại giống như không có việc gì. Trương Thanh Hoan cực kỳ hâm mộ, hắn mới tiêm vào một ống thuốc biến đổi gien rẻ tiền nhất, đạt đến cấp F.
Mà trong đám người La Vạn Nhai mang tới, thấp nhất cũng là cấp D. Trước đó có tiểu đệ nói có hai cấp C, về sau Trương Thanh Hoan phát hiện, vị đại lão La Vạn Nhai này, vậy mà mang theo 4 cấp C tới...
Nghĩ tới đây, tâm tình Trương Thanh Hoan rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút, không phải chỉ là xử lý câu lạc bộ Hắc Thủy thôi sao…
Đến hơn 40 tầng, Trương Thanh Hoan liếc mắt liền thấy được người của câu lạc bộ Hắc Thủy, hắn chết trân ngay tại chỗ.
La Vạn Nhai dùng cùi chỏ thọc hắn:
"Đến lượt ngươi nói lời kịch rồi, dạy ngươi có mỗi một câu, mẹ nó đừng có quên đó."
Trương Thanh Hoan phản ứng kịp, hô đến rách cổ họng:
"Xử chúng cho ta!"
Vừa dứt lời, La Vạn Nhai liền dẫn mọi người trong nhà xông vào. Thân hình to lớn kia, giống như là một đoàn tàu lửa đâm vào người thành viên câu lạc bộ Hắc Thủy, xô người ta văng xa đến mấy mét đi, miệng phun máu tươi, có lẽ là không sống nổi.
Trong phòng, Trương Mộng Thiên lúc này đang e ngại trốn sau lưng Khánh Trần.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Thành viên câu lạc bộ Hắc Thủy nhao nhao quay đầu lại nhìn, còn không chờ bọn hắn kịp phản ứng, toàn bộ thế cục đã bị nghiền ép hoàn toàn.
Nói thật, cho tới bây giờ Khánh Trần và La Vạn Nhai cũng chưa từng để loại này câu lạc bộ cỏn con này vào mắt.
Trong cả thành phố số 22, ngoại trừ câu lạc bộ tên Long Văn kia ra, còn lại đều là gà đất chó sành.
La Vạn Nhai cảm thấy, vất vả lắm mình mới có cơ hội ra tay trước mặt ông chủ, nếu có tỳ vết gì thì coi như lãng phí cơ hội.
Cho nên, thành viên câu lạc bộ Hắc Thủy...sụp đổ đặc biệt nhanh.
Mọi người trong nhà, cũng biểu hiện cực kỳ dũng mãnh.
Mọi người trong nhà cũng không biết phụ huynh đang ở ngay trong phòng. Bọn họ chỉ đơn giản là có sức mạnh đầy mình, lại không có chỗ phát tiết, lúc này đả kích thế lực hắc ám tự nhiên ra tay tương đối hung ác.
La Vạn Nhai đứng trong hành lang dơ dáy bẩn thỉu, bễ nghễ quát tất cả các gia đình hiếu kỳ, thò đầu ra thăm dò:
"Nhìn cái gì, tất cả cút vào nhà."