Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1477: Khoác Lác




Đánh giá của mọi người về Khánh Trần, từ hình dung được dùng thường xuyên nhất chính là "Hung mãnh".

Khánh Trần hỏi Trương Mộng Thiên:

"Lúc ta hỏi thân thế, sao ngươi không nói thật?"

Trương Mộng Thiên dùng mắt máy chất lượng kém của hắn nhìn về phía Khánh Trần:

"Vì sao lại nói như vậy."

"Trong ba khu dưới này, người có thể học xong tiểu học không nhiều. Có nhiều người ngay cả tên của mình còn viết sai, nhưng ngươi có thể viết một câu hoàn chỉnh, còn không dùng đến bính âm."

Khánh Trần bình tĩnh nói.

Có lẽ Trương Mộng Thiên còn không biết trước mặt mình là ai, đây chính là thanh tra tình báo khu 1, phá án phá đến cả thành thị số 10 phải kêu rên khắp nơi, sẽ không sơ sẩy bỏ qua chi tiết này.

Khánh Trần hỏi:

"Cho nên, rốt cuộc cha mẹ ngươi đang ở đâu, vì sao lại đến đây?"

Trương Mộng Thiên cúi đầu:

"Ta cũng không lừa ngươi cái gì, lúc đầu ta ở khu thứ sáu, về sau thực sự phải đến khu thứ tám. Lúc ấy phụ thân đánh bạc thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, hắn lừa gạt mẹ ta tới phòng khám dởm đánh thuốc mê, sau đó vụng trộm bán nội tạng của bà. Kết quả cái phòng khám dởm kia hứa sẽ đổi gan mô phỏng sinh vật cho mẹ ta, nhưng đều là lời dối trá. Mẹ ta chết rồi, cha ta lại bán tất cả bộ phận khác của mẹ."

Khánh Trần kinh ngạc nhìn cậu bé:

"Cha ngươi tên gì."

"Trương Giáp."

Trương Mộng Thiên nói:

"Hắn là ma bài bạc nổi danh khu thứ sáu."

Lúc đầu Khánh Trần còn tưởng là thân thế của cậu bé có cất giấu bí mật nào đó.

Nhưng mà, trong khu ổ chuột ở thế giới này không có kỳ tích, thứ bị che giấu đi chỉ có thống khổ và hồi ức.

"Xin lỗi."

Khánh Trần nói.

Trương Mộng Thiên không nhịn được nói:

"Sao ngươi dễ nói chuyện như vậy chứ, ta vừa kể một vài chuyện ngươi đã nói xin lỗi. Ta bị đánh ngươi liền cho ta bánh bao ăn, ta nói trả lời câu hỏi phải trả tiền, ngươi cho ta 100. Ngươi có thể đừng như vậy nữa được không, ngươi cũng không là gì của ta, về sau ngày nào đó lại đột nhiên biến mất."

Thân ở trong tầng dưới chót khu ổ chuột này, một chút xíu thiện ý cũng sẽ bị phóng đại đến vô hạn.

Trương Mộng Thiên cũng chỉ là cậu nhóc 13 tuổi, lúc cấy ghép mắt bị tháo đi tuyến lệ, ngay cả quyền được khóc cũng đã đánh mất.

Cậu bé gặp được Khánh Trần, cũng không cảm thấy chuyện này tốt đến cỡ nào. Cậu chỉ tới gần Khánh Trần theo bản năng, sau đó lại sợ mình đến gần quá.

Khánh Trần cười nói:

"Kỳ thật mọi chuyện cũng không phức tạp như vậy, về sau ngươi có thể lăn lộn giang hồ cùng ta, đương nhiên, đi với ta có thể sẽ không được nhẹ nhàng lắm."

Không hiểu sao Trương Mộng Thiên lại thấy tức giận, cậu ta đứng dậy đi ra ngoài:

"Đi theo ngươi? Khoác lác cái gì chứ, ngay cả bản thân mình ngươi còn không bảo vệ nổi."

Nói xong, hắn liền chạy về hướng cầu thang.

Nhưng lúc xuống lầu, Trương Mộng Thiên rõ ràng nhìn thấy dưới lầu có một đám người đang chậm rãi đi tới. Hắn biết người cầm đầu, rõ ràng là người thuộc câu lạc bộ Hắc Thủy phụ trách quản lý toà nhà Chuồng Bồ Câu này.

Đối phương mang theo đao, trên cổ còn có hình xăm dữ tợn.

Cậu nhóc như nghĩ tới điều gì, chạy như điên về, hắn vọt tới cửa ra vào nhà Khánh Trần:

"Chạy, chạy mau, ta nhìn thấy hơn mười tên ở câu lạc bộ Hắc Thủy, nói không chừng là tới tìm ngươi đó."

Khánh Trần ngẩng đầu hỏi:

"Cầu thang an toàn của tòa nhà này chỉ có một, thang máy cũng hỏng rồi, ta có thể chạy đi đâu? Cũng chưa chắc là tìm ta, dù sao ta cũng không đắc tội chúng. Trên đường ta nghe người ta nói, hôm nay là ngày câu lạc bộ Hắc Thủy tập trung thu phí bảo vệ."

"Thu phí bảo vệ căn bản không cần nhiều người như vậy, chỉ cần tới một người, tất cả các hộ gia đình đều sẽ thành thật giao tiền. Lần này tới nhiều người như vậy, khẳng định là có vấn đề. Ngộ nhỡ thật sự tìm ngươi thì sao? Gần đây chỉ có mình ngươi là hộ gia đình mới chuyển tới! Trốn vào phòng những người khác cũng được, cũng không thể cứ như vậy bị bọn chúng giết chết chứ!"

Trương Mộng Thiên hấp tấp nói.

Nhưng bây giờ nói những chuyện này đã chậm, cậu nhóc vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy những người kia chặn ở cửa ra vào.

Người cầm đầu khoác áo trên vai, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới ngoại trừ cổ và đầu, những bộ phận thân thể lộ ra bên ngoài, toàn bộ đều đổi thành thân thể máy.

Người câu lạc bộ Hắc Thủy phụ trách Chuồng Bồ Câu, nhìn Trương Mộng Thiên và Khánh Trần trong phòng, vừa cười vừa nói:

"Bé trai này ta có ấn tượng, hắn đến Chuồng Bồ Câu cũng một năm rồi nhỉ? Lúc tới hình như là 12 tuổi, hiện tại đã 13 tuổi? Mặc dù khách đều muốn 14 tuổi trở lên, nhưng 13 tuổi hẳn là có thể lừa qua cửa được. Tên người lớn này thì khỏi phái nói, cả người đều là tiền."

Có một người trẻ tuổi bên cạnh nói:

"Đúng, xử lý hắn! Mẹ nó đêm qua hại ta ngủ một đêm ở cửa ra vào Hắc Thiên Nga, thiếu chút nữa là chết cóng! Buổi sáng hôm nay ta tỉnh lại, thằng nhãi này đã sớm chạy mất dạng! Tức chết ta rồi!"