Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1476: Câu Lạc Bộ Hắc Thủy




Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:

"Nếu như ngươi cảm thấy bỗng dưng mình phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm...Vậy thì nhất định trong những năm tháng an bình đã có người chống đỡ thay ngươi, sinh ra đã bị bóc lột, cuộc sống chính là như vậy."

Trương Mộng Thiên: "?"

Cậu nhóc còn tưởng rằng sẽ nghe được câu cổ vũ gì đó, kết quả lại nghe được một câu tàn khốc như vậy...

Khánh Trần móc một cái bánh bao từ trong túi giấy trước mặt ra:

"Ăn đi, ta mua ở tiệm bán đồ ăn sáng khu thứ tư."

Hắn đi qua bên người cậu bé, cậu bé lập tức đứng dậy, thấp giọng nói:

"Người câu lạc bộ Hắc Thủy theo dõi ngươi đêm qua đâu?"

"Ặc, hắn ngủ thiếp ở cửa nhà hàng Hắc Thiên Nga mà ta đang làm việc rồi."

...

Trong nhà máy cũ nát nào đó ở Thành phố số 22, La Vạn Nhai ngồi trên thùng dầu diesel đặt ở giữa nhà máy, gảy gảy ngọn lửa trước mặt:

"Chỗ này thật đúng là khó tìm."

Hắn nhìn thoáng qua vách tường và cửa sổ đầy lỗ thủng chung quanh:

"Mặc dù lạnh một chút, nhưng có thể tìm được chỗ như thế này trong địa phận thành thị, cũng coi như không dễ dàng."

Trương Thanh Hoan đứng bên lấy lòng nói:

"Cũng không đến nỗi đó, ta quen thuộc ba khu này nhất. Toàn nhà này vốn sẽ bị phá huỷ, kết quả nhà đầu tư bị cư dân khu thứ tám đuổi đi, thế là nơi này liền bỏ không. Kỳ thật những cư dân kia cũng bị câu lạc bộ ép, có một câu lạc bộ muốn tẩy trắng mảnh đất này, nhưng các lão gia trong thành phố nhận tiền rồi, vẫn không giao mảnh đất cho họ. Trong lòng họ không phục, tìm người gây chuyện."

"Sau đó thì sao?"

"Về sau đương nhiên là câu lạc bộ đó bị xử lý."

Trương Thanh Hoan cười nói:

"Thời buổi này, câu lạc bộ sao có thể đối nghịch với các lão gia chứ, con sao cãi lời cha được."

Lúc hai người nói chuyện, đối diện có mười bảy người đang quỳ, tất cả đều bị buộc chặt hai chân, bịt miệng, trên mắt dán băng dính đen.

Mà sau lưng La Vạn Nhai, là hơn 30 người hội phụ huynh, còn có hơn 20 tiểu đệ câu lạc bộ Nghệ Thuật.

La Vạn Nhai nhìn Trương Thanh Hoan, đưa ra một cây súng lục giảm thanh:

"Đây đều là người du hành thuộc tập đoàn Jindai mà chúng ta muốn giết. Nói thật, bình thường chúng ta không làm như vậy, nhưng chuyện lần này quá quan trọng, cho nên các vị nhất định phải bàn giao một chút thành tích nhập đội."

Trương Thanh Hoan cùng các tiểu đệ của hắn đều khẩn trương.

Đêm qua, lúc Khánh Trần đang ‘hầu rượu’, bọn La Vạn Nhai cũng không nhàn rỗi, mà dựa theo tin tức Khánh Trần cho, bắt từng người du hành đã bị nhận diện khuôn mặt đến đây.

Khánh Trần giết Jindai Yunhe, La Vạn Nhai dẫn người giết người du hành, tựa như hai sợi dây đan vào nhau, đồng thời tiến hành.

Mà lúc này, La Vạn Nhai muốn nhận Trương Thanh Hoan vào hội phụ huynh, sau đó mượn câu lạc bộ Nghệ Thuật này, để Hội phụ huynh mọc rễ nảy mầm tại phương Bắc.

Chuyện quan trọng nhất chính là, không thể bị câu lạc bộ Nghệ Thuật bán đứng.

Mặc dù phụ huynh nhiều lần nhắc nhở, hội phụ huynh không được làm những chuyện vượt quá giới hạn cuối cùng. Nhưng giết chết người du hành nhà Jindai, rõ ràng là một chuyện rất hợp quy tắc, nằm trong giới hạn kia mà.

Dù sao La Vạn Nhai cũng hiểu như vậy.

Hắn cười híp mắt nói với Trương Thanh Hoan:

"Nổ súng đi, sau khi nổ súng chúng ta liền có thể trở thành người một nhà, còn có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta. Đúng rồi, thế lực đối địch của câu lạc bộ Nghệ Thuật các ngươi là câu lạc bộ nào, chúng ta nhàn rỗi không có chuyện gì thì dọn dẹp luôn một thể."

"Câu…câu lạc bộ Hắc Thủy!"

La Vạn Nhai sửng sốt, trong lòng tự nhủ sao mà khéo quá vậy!

"Hôm qua ngươi bắt được ta trộm điện thoại, tại sao lại thả ta đi?"

Trương Mộng Thiên ngồi trên sàn nhà trong phòng Khánh Trần, ngẩng đầu hỏi.

Trong phòng khắp nơi đều là côn trùng, nhóc con cũng không thèm để ý, lại còn hăng hái dùng tay cản đường đi của côn trùng.

Khu thứ chín, có gần ngàn cao ốc như Chuồng bồ câu này: Thang máy thì hỏng, ống nước thì nghẹt, dây điện thì cháy.

Những toà nhà này đều không có người quét dọn, rác rưởi chất thành đống, tự nhiên sẽ có rất nhiều côn trùng và chuột.

Có đôi khi, có người chết trong phòng, phải thật lâu sau mới được phát hiện.

Điều tương đối châm chọc là, bọn họ được phát hiện không phải vì trên thế giới này còn có người quan tâm họ, mà là vì câu lạc bộ lại đến lúc phải thu phí bảo vệ.

Khánh Trần liếc nhìn cậu bé con, hỏi ngược lại:

"Nếu như là những người khác bắt được ngươi, sẽ làm như thế nào?"

"Sẽ soát người, xem trên người của ta có tiền không, có thì cướp đi, không có thì đánh một trận."

Trương Mộng Thiên nói:

"Cho nên, loại người như ngươi sống không nổi ở khu thứ chín."

"Vậy ngươi cảm thấy, ta là loại người nào?"

Khánh Trần lại hỏi...

Trương Mộng Thiên nghĩ nghĩ:

"Yếu đuối, tốt tính, bị người khi dễ còn không dám cãi lại."

Khánh Trần dở khóc dở cười, nếu những binh sĩ Jindai kia ở dưới Địa Ngục nghe được đánh giá của Trương Mộng Thiên, sợ rằng sẽ tức đến chửi má nó.

Cho tới bây giờ, cả liên bang cũng sẽ không có ai dùng những từ này để đánh giá người tên "Khánh Trần".