Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1475: Là Ta Hại Ngươi




"Tới tìm ta làm gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Ta vốn muốn hỏi ngươi, đến thành phố số 22 làm cái gì, nhưng khi ta vừa vào cửa nhìn thấy Jindai Yunhe liền hiểu ngay."

Jindai Kura nói:

"Ngươi muốn giết hắn sao, không bằng giao dịch với ta đi, ta giúp ngươi giết hắn, coi như ngươi thiếu ta một món nợ. Nếu không, cấp B rất khó giết chết được cấp A."

"Ta không giao dịch với tập đoàn Jindai."

Khánh Trần nói.

"Cũng không nên nói như vậy, ta chưa hẳn đã giống với những người thuộc gia tộc Jindai khác, ông nội của ta còn từng làm bằng hữu với gia chủ Lý thị đấy."

Jindai Kura cười nói.

Khánh Trần ngạc nhiên nhìn về phía đối phương, hoá ra ông lão tự sát trên con đường hoàn thành giấc mộng của Lý Tu Duệ, là ông nội của người được trời chọn trước mắt này!

"Có vẻ rất kinh ngạc nhỉ, hình như sau khi xuyên không vẫn luôn bận giết người, còn chưa kịp điều tra thân phận ta kỹ càng?"

Jindai Kura nói:

"Ông của ta đã từng làm bằng hữu với Lý Tu Duệ, dù ông ấy có là nội ứng, dù ta đã tấn thăng cấp A, thì cuộc đời ta ở tập đoàn Jindai cũng đã định sẵn không thể leo lên chức vị cao. Nói không chừng ngày nào đó còn bị lão già nào đó để mắt tới thể xác, cho nên đừng có mang địch ý dữ dội với ta vậy."

Khánh Trần lại không nghĩ thế, hắn biết Jindai Kura và Jindai Unshuu diễn xuất nhiều năm, nhất định là để che giấu dã tâm lớn hơn, chứ tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Lúc này, hắn thậm chí còn sáng tỏ được nhiều chuyện, khó trách ở thế giới ngoài Jindai Kura làm bộ đi Hokkaido. Đối phương đi Hokkaido chính là đoán được mình gây chuyện ở Osaka, là để tranh thủ cho Jinguji Maki một cơ hội gặp mẹ.

Cho nên nếu có người đi Hokkaido, thì phía mình sẽ phải mau chóng động thủ hấp dẫn nhiều sự chú ý hơn.

Jindai Kura ép mình ra tay, là để giúp bọn chúng diệt trừ ba người Unuma, Unyoru, Unan, chính xác là mượn đao giết người.

Lúc này, dường như Jindai Kura đoán được hắn đang suy nghĩ gì, liền cười nói:

"Yên tâm, ta sẽ không động đến mẹ của cô bé kia. Đương nhiên ta cũng biết đây không phải nhân vật quan trọng gì, chỉ là muốn nói với ngươi một tiếng. Ta rất kiêu ngạo, ta khinh thường sử dụng những chiêu số hạ lưu với người bình thường, hơi khác với...những thành viên Jindai mà ngươi từng gặp."

Khánh Trần nghĩ nghĩ, hắn vẫn không muốn giao dịch với Jindai Kura này.

Không phải vì điều gì khác, mà dường như dã tâm của Jindai Kura này cực lớn, tương lai tất nhiên sẽ có một ngày sẽ trở thành trụ cột vững chắc của tập đoàn Jindai.

Mà có lẽ Jindai Kura còn không biết, mục tiêu của Khánh Trần lúc này đã lớn hơn rất nhiều.

Jindai Kura thấy Khánh Trần vẫn không nói lời nào, liền nhún nhún vai:

"Nếu không đồng ý làm giao dịch thì thôi, như vậy...trước hết ngươi cứ đi giết Jindai Yunhe, chờ ngươi giết hắn rồi, ta sẽ đến giết ngươi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Jindai Yunhe cũng không dễ giết đâu."

Nói xong, vị công tử đào hoa này đứng dậy, thoải mái rời khỏi Hắc Thiên Nga, gọn gàng mà linh hoạt tựa như cao hứng mà tới, tẫn hứng mà về.

Khánh Trần nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng nằm lại xuống bàn vờ ngủ.

Vị Vương quản lý kia vỗ vỗ hắn:

"Dậy, người đi hết rồi, đưa những này lên trên ghế sa lon đi, chờ họ tỉnh lại thì tan ca."

Nói xong, Vương quản lý ném ra một phong thư:

"1000 đồng, đây là tiền trích phần trăm tiếp khách uống rượu của ngươi."

Khánh Trần dở khóc dở cười, mẹ nó làm sao mình lại thành đi hầu rượu rồi?

Tối hôm qua Jindai Kura mở không ít rượu, mỗi lần mở một chai, Vương quản lý liền vui vẻ thêm một chút. Hắn ước gì anh chàng playboy Jindai Kura này mở sạch toàn bộ rượu trong tiệm.

Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:

"Sao chỉ có 1000, hắn mở rất nhiều rượu mà, trích phần trăm ít như vậy ư?"

Vương quản lý tức giận nói:

"Từ 12 giờ, ngươi đã bắt đầu nằm sấp trên mặt bàn ngủ, 1000 này là tính tiền mấy bình Champagne kia kìa, nếu không một xu ngươi cũng không lấy được!"

Khánh Trần ngạc nhiên một lúc:

"Đã hiểu."

Sáu giờ sáng, Khánh Trần đầu tóc rối bời đi ra từ trong Hắc Thiên Nga, hắn phải đánh thức mỗi cô gái, sau đó đưa các nàng lên xe.

Chuyện này là sao, Jindai Kura uống rượu xong liền thoải mái phủi phủi mông bỏ đi, mình thì phải ở lại dọn dẹp tàn cục...

Khánh Trần quay đầu nhìn, người trẻ tuổi câu lạc bộ Hắc Thủy kia, vậy mà kauh ngồi ngủ ngay tại ven đường.

"Chẳng chuyên nghiệp gì cả."

Khánh Trần thở dài.

Hắn ngồi tàu trở về khu thứ chín, sáu giờ sáng trên tàu điện cũng rất náo nhiệt, tất cả đều là nhân viên ca đêm tan ca quay về khu thứ chín.

Trở lại Chuồng Bồ Câu, khi đi vào tầng 43, hắn liền trông thấy Trương Mộng Thiên ôm gối ngồi trên bậc thang.

Trên mặt có vết bầm, trên tay còn có máu.

Khánh Trần giả bộ ôm túi giấy đựng thức ăn, đứng trước mặt cậu nhóc:

"Làm sao vậy?"

Trương Mộng Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, quật cường nói:

"Tiền ngươi đưa mất cả rồi, khi ta đi mua thanh protein bị người ta thấy được, trở về liền bị cướp."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Nơi này không được để lộ tiền tài ra ngoài, là ta hại ngươi."

Trương Mộng Thiên bỗng ngẩng đầu nhìn Khánh Trần chằm chằm, hỏi:

"Vì sao con người phải sống khổ cực như vậy?"