"Trần Tuế, mang hai bình Champagne này cho bàn số 2."
Vương quản lý nói.
"À vâng, Vương quản lý."
Khánh Trần bưng hai bình Champagne đi qua, cẩn thận từng li từng tí để Champagne lên bàn...
Nhưng lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên có người túm lấy cổ tay hắn, bàn tay kia trắng nõn, ngón tay thon dài giống như dùng để đánh đàn dương cầm.
Trong chốc lát, bắp thịt cả người Khánh Trần còn chưa kịp căng cứng, đã mềm ra, hắn ngẩng đầu cười nói với Jindai Kura:
"Chào ngài, còn cần gì sao?"
Jindai Kura cười híp mắt nói:
"Ngươi cũng ngồi đây uống rượu đi. Ta biết quy củ của Hắc Thiên Nga, các ngươi có thể hầu rượu."
"Hả?"
Khánh Trần sửng sốt, hắn quay đầu liếc nhìn Vương quản lý, kết quả Vương quản lý tranh thủ thời gian nháy mắt ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Khánh Trần quay đầu cười nói với Jindai Kura:
"Được rồi, xin cống hiến sức lực cho ngài."
Jindai Kura cao giọng cười ha hả:
"Như vậy mới đúng chứ, Vương quản lý, lại mở một bình Champagne, mỗi người một bình! Đêm nay không say không về! Chúc mừng...Chúc mừng cái gì nhỉ?"
Jindai Kura giống như vừa mới nhớ ra điều gì:
"Chúc mừng ta bị mười quản sự thẩm tra xong, vẫn có thể toàn thân trở ra! Ha ha!"
Khánh Trần nhìn vị cao thủ hàng đầu trong các cao thủ cấp A này, hắn đột nhiên cảm thấy, thần sắc điên cuồng sau khi say rượu của đối phương không hề giống như làm bộ.
Chỉ là, thần sắc này phối hợp với bộ Kariginu không nhuốm bụi trần kia, trông vô cùng thiếu sinh khí.
Jindai Kura cười, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô gái bên cạnh:
"Đừng cứ quấn lấy ta nữa, ở đây vẫn còn một quý ông mà."
Các cô gái cũng uống đến cao hứng, từng người vòng quanh bàn chạy tới, ôm trán Khánh Trần hôn tới tấp.
Khánh Trần khẩn trương đến muốn đánh người:
"Không! Không được!"
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một nhân viên tạp vụ trong nhà hàng Hắc Thiên Nga, dù có bại lộ thân phận, hắn cũng không dám nắm chắc có thể toàn thân trở ra trước mặt Jindai Kura.
Bây giờ hắn chỉ mới cấp B, đánh không lại cấp A, trước đó hai Shikigami Jindai của Unsou thiếu chút nữa đã đẩy hắn vào chỗ chết.
Vui đùa ầm ĩ qua đi, trên mặt Khánh Trần có thêm vài vết son môi, Jindai Kura hài lòng nói:
"Không được lau! Được rồi, giờ chơi trò chơi đi, thua là phải uống rượu!"
Bữa tiệc rượu này kéo dài từ 10 giờ uống đến rạng sáng 4 giờ, tên Jindai Kura này không hề có ý định mang bạn gái đi, đối phương chỉ ngồi ở đây uống rượu, giống như chỉ thích uống rượu mà thôi.
Mà Khánh Trần, từ 12 giờ đã bắt đầu nằm nhoài trên mặt bàn vờ ngủ.
Ngay khi tất cả cô gái đều say vật ngã ra bàn, Jindai Kura bỗng nhiên ngồi thẳng người, cười nói:
"Ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi đang vờ ngủ. Lúc đầu ta muốn xem xem ngươi có thể giả bộ ngủ được bao lâu. Không ngờ kết quả là ngươi một mạch giả bộ đến bốn tiếng đồng hồ…Bên người nhiều mỹ nữ như vậy, ngươi không cảm thấy nhàm chán à?"
Khánh Trần ngồi dậy, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong nhà hàng Hắc Thiên Nga này đã không còn ai, chỉ còn lại người tiếp rượu tựa trên tủ rượu ngủ gà ngủ gật.
Hắn biết, nhất định Jindai Kura đã khám phá ra thân phận của hắn, mới có thể lôi kéo một nhân viên tạp vụ như hắn uống rượu.
Hắn cũng biết, nhất định là tác dụng của Ungaikyo.
Sau khi Jindai Kura trở lại thế giới trong, vậy mà lại tìm được thi thể cuả người bị hắn giết chết, sau đó sử dụng Shikigami ATS-088, Ungaikyo!
Shikigami này có hạn chế về khoảng cách, khoảng cách đại khái là một thành phố, nhưng Khánh Trần lại vẫn còn ở thành phố số 22.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần cũng không hoảng hốt.
Jindai Kura không phải tới giết hắn.
Khánh Trần bình tĩnh hỏi:
"Cho nên ngươi lôi kéo những cô gái kia uống lâu như vậy, chính là vì muốn nhìn xem ta có thể giả bộ bao lâu? Ngươi đúng là nhàm chán."
Jindai Kura thanh tỉnh ngồi thẳng giữa đám phụ nữ, Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ đến một câu...Chỉ có một trên đời.
Câu này dường như vô cùng thích hợp với Jindai Kura thời khắc này.
Jindai Kura hăng hái cười nói:
"Định lực khá lắm, vậy mà không chạy. Đương nhiên, chạy cũng không đáng xấu hổ, ngươi còn có rất nhiều cơ hội để trưởng thành, không cần phải chết yểu ở nơi này."
"Vì ngươi biết thân phận thật của ta, nên chiếm ưu thế về mặt tâm lý. Nhưng ta cũng biết, Ungaikyo không nằm trong tay ngươi, mà nằm trong tay Jindai Sora."
Khánh Trần chậm rãi nói:
"Nghe nói bề ngoài ngươi rất không hợp với Jindai Unshuu và Jindai Sora. Lần này, Mật Điệp Ty phỏng đoán ngươi có thể toàn thân trở ra từ cuộc thẩm vấn, là do mười quản sự cần dùng ngươi để cân bằng với Jindai Unshuu. Nhưng bây giờ ta nghĩ, quan hệ giữa các ngươi, khả năng còn tốt hơn cả tưởng tượng."
Nụ cười tươi của Jindai Kura không thay đổi:
"Thật là một người thông minh, chỉ một chút xíu tin tức, mà có thể đoán được nhiều thứ như thế, làm ta rất muốn giết ngươi ngay tại đây. Nhưng buổi tối hôm nay là ngày lành tháng tốt, vẫn là thôi đi. Nếu hai bên đêu nắm được bí mật của đối phương, hẳn là nên cùng uống một chén mới đúng!"