Khánh Trần hỏi:
"Những thành viên của câu lạc bộ Hắc Thủy sẽ làm gì với ta?"
"Tuy bây giờ họ đã đi nhưng khoảng 4 5 giờ sáng mai họ nhất định sẽ quay lại đây, đầu tiên là gây mê ngươi, sau đó họ sẽ lấy đi một quả thận của ngươi.”
Trương Mộng Thiên nói.
"Hóa ra là vậy.”
Khánh Trần gật đầu.
"Sao có vẻ ngươi không sợ chút nào vậy.”
Trương Mộng Thiên hỏi.
"Ta đang rất sợ mà.”
Khánh Trần đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Ngươi còn chưa trả tiền cho ta.”
Trương Mộng Thiên lập tức đi theo hắn:
"Còn nữa, nói cho ngươi nghe một tin. Có phải họ vừa dụ ngươi tham gia một trò chơi tên là Thập Tự không. Thật ra tất cả những người đến dự thi đều sẽ chết, những phú hào kia luôn dùng những vũ khí tân tiến nhất để săn giết con mồi, dù con mồi có may mắn sống sót qua 168 giờ thì cũng phải chết, bởi vì họ không muốn tin tức về trò chơi này lan truyền ra ngoài. Dù họ có trả thù lao thật thì số tiền đó cũng sẽ rơi vào tay câu lạc bộ Hắc Thủy mà thôi, đến lúc đó ngươi nghĩ họ sẽ cho một tên giun dễ 10 triệu sao."
Không ngờ đứa trẻ này lại trưởng thành sớm như vậy, những tin tức và những đạo lí hắn vừa phân tích đều rất rõ ràng.
Khánh Trần lây ra một tờ 100 tệ đưa cho Trương Mộng Thiên, sau khi nhận tiền, đối phương lập tức nhét nó vào trong đũng quần, sau khi xác định không có gì bất thường mới yên tâm đi tiếp.
Tuy khoa học kĩ thuật và internet ở thế giới trong đã rất phát triền, nhưng trong khu dân nghèo này vẫn dùng tiền giấy, bởi vì mạng lưới giám sát của MBA không thể kiểm soát được nó, tiền giấy cũng dễ tránh thuế và rửa tiền hơn.
Lúc này Khánh Trần đi qua một căn phòng, trong phòng có 5 người ngồi trên sàn đều đang đeo thiết bị kết nối tế bào thần kinh, hơn nữa thỉnh thoảng họ lại phát ra những âm thanh đau đớn.
"Những người này đang làm gì vậy?"
Khánh Trần hỏi.
Trương Mộng Thiên thoáng nhìn những người đó một lượt rồi bình tĩnh nói:
"Những thương nhân thuê họ kết nối đại não với thiết bị, sau đó dùng chính đại não của họ để điều khiển thiết bị đào khoáng trong các khu mỏ. Những thương nhân sẽ trả tiền thuê thiết bị và tiền lương cho họ, cách kiếm tiền này rất đơn giản, nhưng lại chết rất nhanh."
"Tuy những người này nhìn có vẻ còn trẻ nhưng đại não của họ đã sớm không chịu nổi gánh nặng nữa rồi, thường thì những người làm công việc này sẽ không sống quá 30 tuổi."
Khánh Trần bình tĩnh nhìn họ, đây chính là hậu quả của việc kẻ yếu không được pháp luật bảo hộ, đến lúc đó người ta còn không thèm tìm cách nhốt ngươi vào lồng, mà họ sẽ tạo ra một cái lồng để ngươi tự chui vào, sau đó cam tâm tình nguyện làm một con lợn.
Hắn lại tiếp tục đi về phía cầu thang, cậu bé thấy thế lập tức hỏi hắn:
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi làm."
…
Khánh Trần vừa bước ra khỏi Chuồng Bồ Câu thì chợt nhận ra có một bao rác đang lao về phía hắn, nếu không phải hắn tránh nhanh thì có lẽ bao rác đó đã đổ thẳng lên đầu hắn rồi.
Bên trên lại truyền đến một tràng tiếng cười nhạo, sau đó có người nói:
"Ngươi ném quá tệ!"
Một giọng nói khác vang lên bên trong cánh cửa:
"Lần sau ngươi ném thử một chút!"
Tuy họ đều đang ở tầng 12 nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm phát ra từ căn phòng đó.
Khánh Trần thầm nghĩ, hóa ra những người đó đang cố ý ném rác vào người đi đường.
Có lẽ những người sống trong Chuồng Bồ Câu này đều cảm thấy mình không có tương lai nên chẳng ai thèm quan tâm đến mạng sống của mình hay người khác nữa.
"Chỗ này làm gì giống nhân gian.”
Khánh Trần lại tiếp tục bước đi, tiếp theo hắn sẽ phải lên đoàn tàu số bốn để đến nhà hàng Hắc Thiên Nga ở khu thứ bốn.
Phía sau hắn lúc này có một thanh niên của câu lạc bộ Hắc Thủy đang lặng lẽ theo sau.
Hành động của hắn rất vụng về chứ không hề chuyên nghiệp chút nào.
Nhưng Khánh Trần cũng không thèm để ý...
Hắn cứ thế đi thẳng đến nhà ga ở tầng 66 cao ốc, con đường sắt được xây dựng ở ngay giữa cao ốc, lúc này trong ga tàu đã có một đám người của khu ổ chuột tụ tập ở đây để chuẩn bị bắt đầu làm thêm buổi tối.
Đúng lúc này, phía xa có ánh đèn chiếu về phía ga tàu, con tàu lao về phía họ rồi nhẹ nhàng dừng lại.
Ngay khi Khánh Trần đang chuẩn bị lên xe thì Trương Mộng Thiên bỗng đi sượt qua bên cạnh hắn.
Khánh Trần tiếp tục lên tàu như bình thường, sau khi lên tàu, hắn mới lôi tờ giấy nhỏ mà đối phương vừa mới vụng trộm nhét vào tay hắn: Ngươi của câu lạc bộ Hắc Thủy đang theo dõi ngươi, tin tức này trị giá 50 tệ!
"Lên giá rồi à.”
Khánh Trần nở một nụ cười, vốn dĩ lúc đầu đứa trẻ đó bị tư tưởng nghèo khó hạn chế nên chỉ dám đòi hắn 1 tệ, bây giờ sau khi thấy hắn có tiền, đối phương lập tức tăng giá lên 50 tệ.